em tôi ưa đứng, nhìn trời xanh xanh
mang theo đôi mắt buồn vương giấc mơ
vu vơ đắm đuối, vương ngàn áng mây
bao đêm thầm đếm trên trời đầy sao sáng.... (*)
...Làm sao tôi có thể quên được đôi mắt của em, và có lẽ tôi chẳng
bao giờ có thể quên được bài hát ấy, bài hát đã cho tôi nhiều kỷ
niệm đẹp, bài hát tôi đã bao lần hát cho em nghe, khi chúng tôi cùng
ngồi bên nhau dưới những đêm trăng đẹp của quê nghèo...
Như những làng quê Nam Bộ, quê tôi cũng có dòng sông hiền hòa chảy
qua, soi bóng những rặng dừa. Tuổi ấu thơ với những trò chơi trẻ con
đã qua rồi, chúng tôi đã bỏ lại sau lưng những ngày vui tuổi nhỏ...
Tâm hồn của những đứa trẻ mới lớn đã biết mơ mộng, khi chiều chiều
trên cánh đồng làng, hai đứa cùng nằm dài trên đụn rạ của vụ mùa vừa
gặt xong, mắt dõi theo những cánh diều trên trời cao mà lòng thầm mơ
ước về tương lai...
Nguồn minh họa: Internet.
Làm sao có thể quên được những giờ khắc tuyệt đẹp ấy, dưới bầu trời
trong xanh thấp thoáng bóng hoàng hôn của làng quê, tôi và em cùng
ngồi ngắm những cánh diều và mơ ước, em nói lên những ước mơ của
mình về tương lai, những ước mơ cháy bỏng, về những chân trời xa mà
em muốn vươn tới, những lúc ấy, tôi thấy mắt em rực sáng long lanh
một niềm hy vọng vô bờ. Tôi thấy thương em vô cùng và nể phục em vô
cùng khi đang nung nấu cho đời mình một ước mơ..., những lúc ấy tôi
nhìn lên trời cao, nhìn cánh diều và thầm mong cho em đạt được ước
nguyện của đời mình. Còn tôi thì chỉ lặng lẽ nhìn lên tầng cao kia,
bầu trời đang thấp thoáng những vì sao sớm của hoàng hôn mùa hạ, và
thầm ước ao rằng, sẽ có một bà tiên phúc hậu, bay xuống từ trời, bà
tiên áo trắng có đôi đũa thần, giúp em được toại nguyện với những mơ
ước của đời mình. Một hôm em hỏi: "Còn mày sẽ làm gì?" Tôi ngượng
nghịu và ấp úng, có lẽ tôi sẽ vào sư phạm và sẽ quay về làm một thầy
giáo làng, để giúp những đứa trẻ quê tôi. Cả hai cùng im lặng. Tôi
thấy em buồn buồn, có lẽ lúc ấy em xót thương thân phận của thằng
bạn nghèo như tôi, còn tôi thì lại đang suy nghĩ về công việc sáng
ngày mai mình phải làm cho xong trước khi ù té đến trường..., những
lúc ấy cả hai cùng lặng lẽ, chẳng biết nói gì...
Cũng có những hôm trời thật đẹp, đầy trăng và sao, tuy không có
những bà tiên, nhưng chúng tôi có đôi đũa thần của bà, đôi đũa huyền
diệu làm lấp lánh bầu trời đêm, chúng tôi cùng ngồi đếm sao, và chia
nhau, em luôn giành những ngôi sao sáng nhất và nhanh nhảu chia cho
tôi những ngôi sao nhỏ hơn... Một hôm tôi chỉ cho em chòm sao mục
đồng và hỏi có muốn tôi kể chuyện cho nghe về chòm sao đó không? Em
im lặng, đôi mắt ánh lên vẻ chờ đợi, tôi kể cho em nghe chuyện
"Những vì sao", Les Etoiles của Alphonse Daudet, câu chuyện của anh
mục đồng và cô chủ nhỏ Stéphanette xinh đẹp, câu chuyện tôi đọc và
tìm thấy trong ấy hình bóng của đời tôi, số phận của đời tôi! Ôi,
làm sao tôi quên được đêm hôm ấy, cái đêm thật tuyệt vời, khi mắt em
mở to trong ánh sáng lờ mờ của trăng sao, nghe tôi kể chuyện và cứ
thúc giục mãi xem câu chuyện kết thúc như thế nào… Cuối cùng, khi
câu chuyện kết thúc, em nhoẻn miệng cười và nói, vậy bây giờ em làm
cô chủ, ngủ trên vai anh nha, anh hãy làm chú mục đồng... Rồi em
lặng lẽ ngã vào vai tôi nhắm nghiền mắt lại, chúng tôi ngồi lặng lẽ
dưới ánh sao đêm. Lần đầu tiên trong cuộc đời, em đã không mày tao
với tôi, lần đầu tiên tôi nghe tim mình nhói đau, như một ánh chớp
lóe trên bầu trời đêm rồi vụt tắt. Ôi, lạ làm sao cái qui luật của
muôn đời, luật đời sao khắc nghiệt, sự kỳ diệu luôn ngắn ngủi, như
ánh chớp lóe qua bầu trời trong một sát na... Lúc ấy tôi muốn khóc
lắm nhưng không thể, tôi biết mình đã lớn rồi!... Rồi tôi khẽ hát
cho em nghe bài "Em tôi" của Lê Trạch Lựu, bài hát mà tôi và em cùng
thích và hát cho nhau nghe biết bao lần trong những đêm hè ngồi đếm
sao. Tôi vừa hát khe khẽ vừa nhìn vào mắt em, trong khi em đang đăm
đắm nhìn lên bầu trời kia, chắc là để tìm kiếm vì sao của đời mình
mà chắc là không có tôi đâu, trong những vì sao ấy. Tôi nhìn thấy
mắt em đầy ánh sao đêm lấp lánh, lấp lánh một khát khao cháy bỏng...
và tôi lặng lẽ kết thúc bài hát của mình...
...bao giờ tôi về gần em
cùng đếm này trăng này sao chia nhé em
trăng sao dâng ý thơ mây bay bay khắp trời
thuyền tình lung linh trong khói sương đêm
ngày về xa quá người ơi...! (*)
Năm học cuối cùng cũng đến, cả hai không còn là những đứa trẻ nữa,
tôi còn nhớ đêm cuối cùng khi chúng tôi chia tay nhau để bước vào
giảng đường đại học. Chúng tôi lại ngồi cùng nhau dưới bóng chiều
nhập nhoạng ở ven đê, dưới mặt sông lấp loáng kia không còn in bóng
cánh diều tuổi nhỏ với bà tiên áo trắng bay xuống từ trời nữa, mà là
lấp lánh những vì sao sớm và ánh trăng thượng huyền bẻ đôi, chênh
chếch phía trời xa... "Ngày mai em đi rồi", em khẽ nói, và cả hai
cùng lặng lẽ, ngoài đê rền rĩ tiếng dế ru đêm, mùi rơm rạ của vụ gặt
cuối mùa ngai ngái bay lên, cái mùi quê hương tôi đã quen từ những
ngày còn thơ ấu, những đụn rạ mà chúng tôi đã vô tư cùng nằm ngắm
ánh sao khuya trong những đêm cùng cất vó, giăng câu, đặt lờ, giở
đó, ấy là nỗi nhớ của tôi vì tôi sống với quá khứ, còn em, chẳng
biết em còn nhớ gì không, tôi không dám hỏi...
Sao khuya đã lên thật cao và chúng tôi lặng lẽ chia tay, tôi khẽ hát
lần cuối bài "Em tôi" mà tôi đã từng hát, bóng em dần khuất trong
sương đêm. Tôi vẫn đứng lại nhìn theo và biết rằng chẳng bao giờ còn
em nữa, người em ngày thơ ấu của tôi. Tất cả đã trở thành quá khứ,
thành kỷ niệm, mà kỷ niệm thì luôn luôn khác nhau đối với mỗi con
người...
Tôi vẫn còn hát mãi bài "Em tôi" những khi tôi buồn và nhớ đến em,
như một kỷ niệm của đời mình, tôi hát một mình những khi lòng nhớ em
da diết. Bao giờ thì em sẽ về? Tôi luôn tự hỏi, dù biết không bao
giờ có câu trả lời, để được như ngày xưa, đếm trăng, đếm sao và chia
nhau, để em luôn giành những ngôi sao sáng nhất, tôi luôn nhường em
mà, em biết không em?
Nhưng chẳng biết bao giờ thì em về, với tôi, lời bài hát của Lê
Trạch Lựu đã như một phán quyết của số phận: ...Ngày về xa quá người
ơi!..
LÊ CHÍ ANH (Long An 16-7-2011)
(*) Bài hát “Em tôi” của Lê Trạch Lựu
Xin chờ một chút để file được tải về.
Do đặc thù của Internet, chúng tôi không chịu trách nhiệm về nội
dung các trang mở ngoài, đặc biệt là các link mở thêm.
Em tôi.
Sáng tác: Lê Trạch Lựu. Diễn ngâm: Hồng Vân. Ca sĩ: Duy
Trác.
Tác
phẩm này được tìm thấy trên Internet. Do không có điều kiện trực
tiếp xin phép tác giả, ca sĩ và người giữ bản quyền, Gia
đình THKT rất mong quý vị rộng lòng cho thầy trò chúng
tôi được thưởng thức tác phẩm tuyệt vời này. Chân thành
cảm ơn.