|
Tuổi thơ ngộ nghĩnh
* Tùy bút
Nguồn minh họa: Internet.
Ba mất sớm, anh Hai phải về ở với
nội, tôi ở với mẹ và hai người em nhỏ. Ngày anh đi, tôi buồn
lắm, nhà nội cách nhà mẹ không xa nhưng đi bộ thì chắc phải nửa
ngày. Anh tôi dáng người nhỏ bé, ốm, đặc biệt anh có đôi mắt to
và trông thật buồn. Anh thương tôi lắm, anh thường dẫn tôi ra
ngoài ruộng đã thu hoạch lúa xong tìm bắt những chú dế than, dế
cồ về nuôi và để đá, tôi thích lắm cứ nũng nịu đòi con dế thật
to và thật đẹp, thương em, anh đã nhường cho em, dù anh đã hẹn
với mấy người bạn của anh chiều ra bờ cộ đầu làng để chơi đá dế
thi.
Tuổi thơ của tôi thật là vui và
yên ả, nếu ba không bệnh, không mất thì bốn anh em tôi cùng sống
vui trong một nhà. Đi học về, phụ mẹ vặt vãnh công việc nhà là
chúng tôi chạy ra vườn chơi. Có khi tôi theo anh ngồi lưng trâu
mà ê a theo anh bài hát: "Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu
sướng lắm chứ..." trong bài "Em bé quê" của Phạm Duy, tôi nào
biết gì, chỉ hát theo và cười thật to khi hát sai bị anh Hai
rầy. Anh Hai cái gì cũng nhường tôi, có hôm, hai anh em mót được
mấy củ khoai lang của bà Tư bên cạnh nhà, anh bèn lấy rơm đốt để
có lửa nướng khoai cho em ăn. Trời, sao mà ngon, ngọt, bùi,
thơm đến như vậy, thật vô tình hay vì tính tham ăn mà tôi đã ăn
hết không chừa anh một củ khoai nào, anh không trách nữa lời còn
bảo:
- Em ăn có ngon không? Mai anh đi
mót nữa nướng em ăn nhé, nhớ đừng nói mẹ, mẹ la không cho anh em
mình đi chơi nữa nha. Lại đây anh rửa mặt cho, sao mà tèm lem
tuốt luốt như con mèo vậy?
Tôi nhe răng sún ra cười, anh lau
mặt và cột lại tóc tôi cho gọn ghẽ.
- Con gái gì tóc tai bù xù, áo
quần xốc xếch hà.
Tôi rất thích được anh rửa mặt và
chải tóc cho tôi, cảm thấy thật ấm áp vì có bàn tay chở che của
anh mình, dù anh mình thân gầy ốm, tôi thương anh Hai tôi lắm,
muốn nói với anh lời cảm ơn mà tôi không thốt ra lời.
Hàng ngày hai anh em nắm tay đi
học, vì ở quê xa xôi nên chúng tôi đi học xa lắm phải lội bộ
hàng mười cây số, có khi thấy tôi đi chậm quá, anh đã cõng tôi
mà không hề than van một tiếng nào, tôi cảm thấy thích chí cười
vang còn chê anh đi chậm. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình sao khờ
quá, cái gì cũng bắt anh Hai làm, và cứ dành những thứ
ngon mà không nhường nhịn, nhiều khi nhắc lại, anh Hai chỉ cười
hà hà thân thiết còn nói:
- Bây giờ em lớn như vậy, anh vẫn thích
rửa mặt cho em, trong mắt anh, em lúc nào cũng bé xíu, thơ ngây, khờ khạo.
Tôi cười và bảo:
- Để em lấy lọ nghẹ quẹt lên mặt rồi anh
rửa nha.
Tôi cười thật to, anh lắc đầu:
- Lớn rồi vẫn tinh nghịch, sợ cô quá đi.
Anh Hai về ở với nội, anh học khác trường
của tôi, tôi nhớ anh lắm, tối đến là ngồi khóc, thiếu anh, nhà
thấy vắng vẻ vô cùng, tôi hỏi mẹ sao anh Hai lại về với nội,
mẹ bảo:
- Tại nội thương mẹ vất vả nên đem anh
Hai
về bên ấy, lâu lâu nội dẫn anh Hai về chứ anh Hai có đi
luôn đâu.
Tôi chưa hiểu mẹ nói gì chỉ biết là mình
mất anh Hai, không ai giúp làm bài tập, không ai róc mía
cho ăn, nhất là thèm ăn khoai lang nướng, lòng thầm giân anh
không nhớ tới mình, tôi phụng phịu: sẽ không thèm chơi với anh Hai
nữa!
Một hôm, nội dẫn anh Hai về chơi, tôi
mừng quá chạy ôm chầm lấy anh và nói:
- Anh đừng đi nữa nhé, ở nhà chơi với em, hai em nhỏ quá không chịu chơi với em, không ai xếp thuyền
giấy cho em thả trôi theo dòng nước. Chiều nay, anh dạy em bơi
nhé, em đã cho chuồn chuồn cắn rún rồi.
Anh cười xoa đầu tôi, và nói:
- Cái mặt
cũng tèm lem, lại đây anh dẫn đi rửa nè nhỏ.
Chúng tôi được nội dẫn đi chùa lễ Phật vì
là ngày Vu Lan, tôi thích lắm được lạy Phật, được gắn hoa
hồng đỏ, được ăn chè, xôi. Không hiểu gì nhưng vẫn vui vì có
anh bên cạnh, anh dẫn tôi đi vòng quanh chùa cùng đám bạn nhỏ,
bên ngoài trăng sáng vằng vặc, xuyên qua mấy ngọn dừa, ngọn
cây cau in hình thật đẹp.
Ngày nay, anh em chúng tôi đã lớn, mỗi
người có cuộc sống riêng tư, nhưng anh Hai vẫn chăm sóc cho
mấy đứa em, anh nhắc nhở đủ mọi điều, trong mắt anh, đứa em nào
cũng còn thơ dại, luôn chờ đợi sự chở che của anh mình.
Chúng tôi thương mẹ lắm, mỗi lần về thăm
mẹ là cùng quây quần kể lại chuyện ngày xưa và nhất là đến mùa
Vu Lan cùng về để được đi chùa với mẹ và hãnh diện được cài bông
hồng đỏ thắm.
Văng vẳng bên tai nghe như có ai hát ,
khiến tôi nhớ lại tuổi thơ của mình biết bao nhiêu, nhớ dòng
sông nhỏ, nhớ cây đa đầu làng, nhớ cánh diều no gió của mỗi
chiều hè, nhớ, nhớ và nhớ... nhớ anh Hai của tôi.
"Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy
đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Cho tôi tìm lại, cho tôi một ngày.
Ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Nhưng câu chuyện cổ, mẹ kể năm nào.
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?"
(*)
LÊ CHÍ EM
(Long An 10-8-2011)
(*) Bài hát "Quê hương tuổi thơ"
của Từ Huy
|
|