|
Mẹ
* tùy bút
Mỗi lần nghe bài hát "Lòng mẹ" với những câu
như “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào...”, tự nhiên trong
tôi lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ và tôi muốn ngay lúc đó chạy lại
ôm chầm lấy mẹ. "Mẹ" - tiếng gọi thiêng liêng và cao cả, nhưng cũng
thật gần gũi và thân thương. Ai trong chúng ta cũng đều có mẹ và
được lớn lên trong vòng tay ấm áp, được nghe những lời ru ngọt ngào
của mẹ. Để chúng ta khôn lớn như ngày hôm nay, mẹ phải mang nặng đẻ
đau, trên đời này không có cái đau nào đau hơn là đau đẻ, mẹ phải
chịu đau đớn, vất vả bao nhiêu để sinh ra chúng ta. Nhưng quá trình
nuôi chúng ta khôn lớn, khỏe mạnh như ngày hôm nay càng vất vả bội
phần, nhất là khi con ốm đau, mẹ phải thức cả đêm lo lắng và chăm
sóc con. Chính vì thế, khi chúng ta càng lớn thì những nếp nhăn hằn
trên trán và vết chân chim ngay đuôi mắt của mẹ càng nhiều lên. Bởi
vậy "nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Nguồn minh họa: Internet.
Trong suy nghĩ của tôi, mẹ tôi là người mẹ cao cả nhất, vĩ đại nhất.
Mẹ đã hi sinh rất nhiều vì ba chị em tôi, mẹ không mong chúng tôi
đền đáp gì cho mẹ hết, mẹ chỉ mong sao ba chị em tôi luôn khỏe mạnh
và được học hành đến nơi đến chốn, sau này có cuộc sống tốt hơn ba
mẹ bây giờ. Mẹ đánh đổi cuộc đời mẹ để lo cho ba chị em tôi. Vì hoàn
cảnh gia đình nên ba mẹ tôi chuyển vào miền Nam sống, xa rời xứ Huế
thân thương. Cả ba chị em tôi lớn lên nhờ gánh cháo lòng của mẹ. Mẹ
tôi phạỉ tần tảo thức khuya dậy sớm, mẹ dậy từ ba giờ sáng để nấu
cháo và đi chợ mua lòng về nấu. Càng vất vả hơn cho mẹ mỗi khi mùa
lạnh hoặc mùa mưa đến, trong lúc chị em tôi ngủ say thì mẹ lặng lẽ
làm việc với chiếc áo khoác mỏng và đi chợ khuya. Đôi vai mẹ tôi run
lên vì cái lạnh nhưng khi thấy ba chị em tôi ấm áp trong giấc ngủ
thì mẹ cảm thấy ấm lên trước cái lạnh của thời tiết và tiếp tục công
việc của mình. Khi ba chị em tôi thức dậy thì mẹ đã gánh cháo ra chợ
bán, có để lại bốn tô cháo còn nóng hồi cho bốn cha con chúng tôi ăn
sáng. Nên bây giờ mỗi lần ăn cháo là tôi nhớ về mẹ rất nhiều. Từ lúc
vào đây sống cho đến giờ, do không có điều kiện nên mẹ tôi vẫn chưa
một lần về Huế thăm gia đình. Tôi nhớ những lúc mẹ xem ti vi thấy
cảnh sông Hương, núi Ngự thì mẹ cảm thấy buồn và khóc. Hoặc khi nghe
tin tức ở miền Trung lũ lụt, lúc đó nhà tôi và nhà ngoại vẫn chưa có
điện thoại như bây giờ nên mẹ lại phập phồng âu lo không biết ở
ngoài đó như thế nào, ông bà ngoại ra sao? Mẹ khóc, mẹ nói mẹ lo và
mẹ nhớ ông bà ngoại và mấy cậu dì lắm. Lúc đó tôi cũng chưa hiểu lắm
và cũng không cảm nhận được nhiều về nỗi nhớ quê hương của người con
xa xứ như mẹ. Cho đến khi tôi vào đại học, sống cuộc sống xa nhà thì
tôi mới hiểu phần nào. Nếu khoảng ba tháng mà tôi chưa về thăm ba mẹ
thì tôi cảm thấy nhớ ba mẹ vô cùng cứ như là đi mấy năm chưa về vậy.
Huống hồ chi tính đến nay đã hơn 23 năm mẹ chưa về quê hương thăm
ông bà ngoại và chị em ngoài đó. Mẹ nói sau khi cả ba chị em tôi ra
trường hết, mẹ sẽ dành dụm tiền về thăm ông bà. Tôi tự nhủ với lòng
là sau khi ra trường, tôi sẽ kiếm tiền đưa mẹ về thăm lại xứ Huế.
Mong sao cho ông bà ngoại luôn luôn khỏe mạnh để mẹ tôi có dịp đoàn
tụ gia đình. Nhớ những lúc tôi gọi điện báo tin là mai tôi về quê
thì đêm đó cả ba và mẹ đều không ngủ đươc và khi còn khoảng vài chục
met nữa là đến nhà thì tôi thấy ba mẹ tôi đã đứng trước cửa ngóng
tôi. Có lẽ vì thế mà khi nghe bài hát "Mẹ ơi, con đã về" là tôi
không cầm được nước mắt.
Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ rất nhiều, mẹ đã dành cho chúng con những gì
tốt đẹp nhất, nhờ mẹ mà chúng con được như ngày hôm nay. Tình yêu
của mẹ dành cho chúng con thật lớn lao, tình yêu đó như tiếp thêm
cho chúng con sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn ở đường đời này. Mỗi
khi tôi gặp khó khăn tưởng như bỏ cuộc thì tôi lại nhớ về mẹ, hình
ảnh vất vả của mẹ, lại thấy cái khó khăn của mình quá nhỏ bé so với
cái khó khăn của mẹ, nên mình phải cố gắng hơn nữa và phải vượt qua.
Mẹ là người con yêu thương nhất trên đời này. Con luôn cảm ơn Thượng
đế đã ban mẹ cho chúng con. Con mong rằng mẹ luôn luôn khỏe mạnh để
sống với chúng con. Con yêu mẹ nhiều lắm.
HOÀNG THỊ TUYẾT MINH
(TP.HCM 13-8-2011)
|
|