thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

 

Bông hồng nào cho con…



* tùy bút


Mẹ già như chuối chín cây,
Gió lay mẹ rụng, con rày mồ côi!.. (*)


Hai câu thơ đó mỗi lần đọc lên ai nghe cũng thấy nát lòng! Cho dù ở tuổi bảy mươi đi nữa, mẹ mất thì cũng là "đứa trẻ" mồ côi!!!


Mỗi năm, cứ đến ngày rằm tháng bảy âm lịch là con đi lễ chùa. Hôm nay, con đến Viên Ân Tự, con xúc động vô cùng, nhìn thấy khung cảnh trang nghiêm của chùa, lại có tiếng chuông ngân nga, tiếng tụng niệm lẫn mùi hương nhang một cảm xúc khó mà diễn tả được. Năm nay, người ta đi lễ chùa đông hơn, các cụ già mặc áo dài thật đep. Bước vào chánh điện, con thấy có đôi liễn, bên phải ghi mấy câu thơ:
"Lúc còn mẹ, em còn tất cả
Mẹ đi rồi, tất cả cùng đi,
Mẹ ơi, con chẳng còn gì,
Bơ vơ đến cả khi đi, lúc về!”


Ở bên trái thì:
"Nước biển mênh mông, không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng,chẳng phủ kín công cha..."


Vì là lễ Vu Lan nên nói về sự hiếu hạnh của con đối với cha mẹ, thật là cảm động.

 

Nguồn minh họa: Internet.


Nhớ ngày xưa, Hạ thường theo mẹ đi chùa vào những ngày rằm lớn, Hạ rất thích vì mình được mặc áo dài, được lạy Phật và còn được ăn chè xôi nữa. Một năm chỉ đi bốn lần thôi: rằm tháng giêng, rằm tháng tư, rằm tháng bảy và rằm tháng mười, mẹ mang theo hương, hoa, trà, quả để cúng Phật, Hạ thích lắm. Chùa Vĩnh Phú không lớn, nhưng khuôn viên bên ngoài rất rộng, người đi lễ chùa đông vô cùng, ngày cũng như đêm.


Con nhớ rõ lắm trước chùa ở hai bên có hai ông Thiện và Ác, hễ đi vào chánh điện ngang qua hai ông một bên phải, một bên trái, con rất sợ cứ cúi gầm đầu mà đi không quên nắm chặt tay mẹ, có lần con len lén nhìn hai ông, thật kinh khủng! Nét mặt trông dữ làm sao, hễ con nhìn lại thì cứ thấy hai ông nhìn con, eo ơi, sợ quá!


Mẹ quỳ trước chánh điện, con cũng quỳ theo, mẹ làm sao thì con làm theo y như mẹ. Con không phân biệt ông Phật nào lớn nhỏ, cứ hỏi, mẹ bảo giữ yên lặng không được phá bầu không khí trang nghiêm. Cùng lạy với mẹ ở góc bên phải, bỗng mẹ bảo:
- Đây là ông Tề, trông mặt ông dữ vậy chứ ông hiền lắm đó con, ông có bảy mươi hai phép thần thông biến hóa. Lạy ông Tề đi con, ông sẽ ban phép cho học giỏi, thông minh.


Nghe lời mẹ, con cúi lạy ông Tề, không quên trộm nhìn mặt ông ấy, bây giờ con thấy ông hiền hơn và ông như còn mỉm cười với con nữa.


- Mẹ à, sao ông Phật này bụng bự quá, miệng ông cứ cười trông ông thật vui vậy mẹ?


- Đó là Phật Di Lặc đó con. Ông thương con nít lắm, con có thể sờ vào bụng, vào đầu gối ông để ông ban cho khỏe chân khỏe tay.


- Thật vậy hả mẹ?


Thế là con cùng với hai bạn nữa lại xoa bụng ông và nghịch với ông.


- Cháu mấy tuổi? Đi chùa với ai? Mặc áo dài trông lịch sự quá.


- Dạ con đi với mẹ con, năm nay con tám tuổi.


- Giỏi quá, đi chùa được phước đó cháu.


Một bác mặc áo dài màu lam xoa đầu con và hỏi. Được khen, con thích lắm, nhưng vẫn thắc mắc "tại sao đi chùa được phước?". Nhất định về nhà sẽ hỏi mẹ.


Kinh Vu Lan thật buồn, con thấy ai cũng mũi lòng rơi lệ, con còn nghe nói về ngài Mục Kiền Liên một lòng hiếu thảo với mẹ nên ngài đã cứu được mẹ của ngài ra khỏi địa ngục, tránh được những tra tấn cực hình. Lúc đó con không thấy có bông hồng trắng hay đỏ, mãi đến năm con học lớp chín cũng ngày lễ này, con được cài bông hồng màu đỏ, còn mẹ thì cài bông hồng màu trắng - ngoại mới qua đời năm trước. Thấy mắt mẹ buồn, con cũng cảm thấy muốn khóc, bất giác con quay sang nắm bàn tay mẹ áp vào má, thương mẹ nhiều, nhưng con không biết nói lời gì với mẹ, con cảm thấy sung sướng khi con còn có mẹ.


Tuổi thơ của con thật êm đềm, sống bên ba mẹ, hồn nhiên đùa giỡn, mong đến ngày rằm để được cùng mẹ đi chùa, đêm về trăng sáng tỏ đùa giỡn dưới trăng tìm chú Cuội và chị Hằng Nga, còn nghe ba kể chuyện cổ tích, cùng các bạn trong xóm hát múa dưới trăng, vui làm sao! Một ngày nọ, tình cờ con có quyển sách "Bông hồng cài áo" của Thiền sư Nhất Hạnh, con thích lắm, đọc đi đọc lại nhiều lần, con có đọc cho mẹ nghe, mắt mẹ rưng rưng, con ôm chầm lấy mẹ, dụi đầu vào ngực mẹ lặng im không nói được lời nào.


- Con muốn mẹ sống hoài với con.


Mẹ mỉm cười và vuốt tóc con:
- Hạ à, con đã lớn, mẹ muốn con học thật giỏi, thi đỗ để sau này con có việc làm tốt, tự lo cho bản thân, mẹ già rồi đâu còn lo cho con mãi được.


- Con chỉ muốn mẹ sống đời đời với con thôi.


Mẹ chỉ cười. Không hiểu lúc đó mẹ nghĩ gì?


- Này, lại đây nhổ tóc bạc cho mẹ đi.


- Có nhổ tóc ngứa không hở mẹ?


Mẹ chỉ ừ ừ...


Con rất thích mân mê tóc mẹ, mỗi lần nhổ tóc là mẹ lim dim ngủ trông mẹ như Bà Tiên hiền dịu chờ đi ban phước lành cho thế gian. Tóc mẹ thật đẹp, suối tóc dài óng ả, dày và đen nhánh không văn thơ nào tả được hết mái tóc mẹ đâu.


Bây giờ mẹ đâu còn trên thế gian này nữa, mẹ đã đi rồi! Mẹ về tận thế giới xa xăm nào, biết mẹ có vui không, có chùa để mẹ đi lễ vào những ngày rằm không? Ước mơ được gặp mẹ một lần, dù chỉ trong giấc mơ, muốn nói với mẹ là con thương mẹ lắm, và con rất nhớ mẹ! Mẹ cả đời cực khổ vì con, không quản ngại nhọc nhằn, hy sinh tất cả chỉ muốn cho con được sung sướng, ấm no.

 

Chùa Viên Ân - Maryland.


Hôm nay, tại xứ sở xa lạ này, con cũng đi lễ chùa Vu Lan. Trong nước mắt, con quỳ khấn nguyện cho mẹ được bình yên cõi vĩnh hằng. Xin mượn khói hương mang lời cầu nguyện của con đến với mẹ kính yêu ! Một bông HỒNG TRẮNG lại cài lên ve áo của con, trong nỗi xúc động nghẹn ngào, con nhớ mẹ quá, mẹ của con ơi!!!


Người ta thường bảo: "Nỗi đau nào cũng qua, rồi niềm vui sẽ đến".
Nhưng nỗi đau mất mẹ thì vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giờ phai trong lòng con!

lêthị hạanh
(Maryland Vu Lan, 14-8-2011)


(*) Ca dao VN
 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage