|
Hồi ức nhân một ngày khai
trường
* Tùy bút
Sáng nay, Thư cảm thấy vui và không biết mệt dù đêm qua Thư đi ngủ
rất trễ. Xa lộ 100 hôm nay sao ngắn quá, lại toàn gặp đèn xanh,
đường đi đến sở làm sao khác lạ thế. Thư thấy cảnh vật đẹp hơn, rực
rỡ hơn dưới nắng hè. Y Phương dường như cũng hát hay hơn thường ngày
Thư lẩm nhẩm hát theo, ô hay, bạn bè trong shop ai cũng tươi, Thư tự
đặt một tam đoạn luận cho mình: "Tất cả mọi người đều vui, mà Thư là
ngưòi, vậy Thư phải vui!"
- Sao hôm nay bạn vui thế?
Thư cười và khoe:
- Tôi mới liên lạc được thầy cô và bạn cũ thời trung học đã hơn 30
năm xa cách.
- Hèn chi trông bạn vui quá.
- Tôi đã gọi điện thoại cho thầy cô và bạn cũ nói chuyện cả đêm
khiến tôi nhớ lại thời đi học quá.
- Chúc bạn luôn vui.
- Cám ơn bạn.
Thư vui lắm. Bây giờ Thư đã quen thuộc với câu hỏi cửa miệng: “How
do you like your haircut today?” Bởi vì bây giờ Thư là thợ cắt tóc!
Tình cờ Thư tìm thấy website của trường Trung học Tân An, ngôi
trường ngày xưa của mình. Thư vô cùng xúc động bao ký ức hiện về của
tuổi ô mai cắp sách đến trường với chiếc áo dài trắng thật dễ
thương. Được biết thầy cô mạnh khỏe, Thư mừng lắm, tuy có một số
thầy cô còn ở lại quê nhà hay định cư ở các quốc gia khác. Cô cũng
liên lạc được vài bạn cùng lớp, ôn lại kỷ niệm buồn vui dưới mái
trường thân yêu. Đối với Thư, lớp mười hai đáng ghi nhớ vì đó là năm
cuối của bậc trung học, có bạn lên đại học, có bạn đi làm, có bạn
"sang ngang", có bạn thôi học vì hoàn cảnh gia đình… Thư nhớ lớp của
mình lắm! Làm sao Thư quên được trường Trung học Tân An, hai dãy lớp
sừng sững được nối liền bởi chiếc cầu nhỏ xinh xinh, dưới dòng nước
có những đám lục bình trôi, chúng nở những chùm hoa màu tím thật đẹp
nổi bật bên những chiếc lá màu xanh đậm, Thư và các bạn thích lắm cứ
ra đó ngắm, đùa giỡn, làm thơ tả cảnh tả tình. Ai chê hoa lục bình
chứ riêng Thư thì cô rất là "mê" một nét quyến rũ kỳ lạ nhìn hoài
không biết chán:
Em đã biết mộng mơ
Khi nhìn hoa tím nở
Bao nhiêu là thương nhớ
Làm thơ tình tặng anh!
Nguồn minh họa: Internet.
Nhớ lắm những tháng ngày ở lớp mười hai. Lớp Thư dân kẹp tóc đông
hơn dân húi cua nên chiếm phần ưu thế, nói thế chứ bọn Thư không có
ăn hiếp đám con trai đâu, tại tụi nó hiền quá. Có lần Thư bị thằng
Năm giấu một chiếc dép, cô không hề hay biết khi thầy Trưng gọi lên
bảng, cô tìm hoài không thấy dép mình đâu đành đi chân không lên
bảng, văng vẳng có tiếng cười của đám húi cua, dở môn nào thì thường
hay bị thầy kêu ngay môn đó! "Tại nó lấy mất chiếc dép của mình nên
mình trả lời không được", có cơ hội để Thư đổ thừa và không tiếc lời
"chửi " nó. Càng đáng giận hơn khi tan học về, chú Quân trên xe buýt
hỏi Thư:
- Sao lại đi chân không thế bé? Trông giống như nhà ngói mà cột chôn
dưới đất đấy!
Lúc bấy giờ có xe buýt quân đội đưa đón học sinh. Nghe chú Quân hỏi
thế, nước mắt Thư rưng rưng, càng tức giận và nhất định sẽ "trả
thù".
Lại có lần trong giờ Anh văn dưới sự "chỉ giáo
" của cô Liên, bọn Thư không ra chơi trong thời gian chuyển tiết, cứ
thay phiên nhau hỏi để cô trả lời hết giờ chơi sang tiết toán, thầy
Năm xô cửa bước vào, thầy nhìn thấy cả lớp còn quây quần bên nhau
khiến thầy đỏ mặt bước ra và nói xin lỗi. Cả lớp thích chí cười
vang, cô Liên bước ra mời thầy vào không quên háy mắt với bọn Thư.
Đứa nào cũng cố nín cười, hôm đó Thư nghĩ không có đứa nào hiểu bài
đâu và thầy chắc gì tập trung để giảng bài. Nhớ lại chuyện ấy, Thư
thấy hối hận và thương thầy quá, tụi con xin lỗi thầy, thầy ơi!
Hồn nhiên nhất ở tuổi hoc trò Thư thèm trở lại ngày xưa, Thư nghĩ
trong mỗi đứa không ai quên được những kỷ niệm thời cắp sách. Thầy
cô của Thư đâu, bạn của Thư đâu, trường Thư đâu, lớp học của Thư
đâu??? Bây giờ, với thời gian chắc thay đổi nhiều lắm! Có lần Thư đi
ngang qua ngôi trường cũ, lòng thấy ngậm ngùi, Thư thật buồn:
Người xưa trở lại thăm trường cũ
Tìm bóng thầy cô với bạn hiền...
Mỗi người một phương!!!
Bây giờ lưu lạc xứ người, bận rộn với công việc hàng ngày, thật là
một xứ sở lạnh lùng, Thư thấy cô đơn. Dường như mọi người đến sở chỉ
biết làm việc mà thôi, mong hết giờ về nghỉ ngơi để rồi ngày mai lại
tiếp tục. Thư cứ suy nghĩ hoài thế nào là" tình người ấm lạnh"? Thư
tự tìm vui bên công việc và tự an ủi lấy mình, Thư rất nhớ ba, phải
chi có ba bên cạnh, Người sẽ cho Thư niềm tin. Ba ơi! Con rất nhớ
ba!
Câu hỏi và cái vỗ vai nhẹ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư:
- Are you Chinese?
- No, I am Vietnamese!
Tại sao người ngoại quốc khi gặp ngươi Việt Nam họ cứ ngỡ là người
Trung Hoa? Nhớ ngày đầu tiên vào hãng Fiber Optic, Makita - cô tổ
trưởng nguời da đen đã hỏi Thư như thế, và cô đã trả lời một cách tự
hào! Tất cả đều mới mẻ với Thư từ ngôn ngữ, đến sự sinh hoạt… Hãng
có trên chục người Việt Nam, tại sao người ta quá lạnh, chỉ nhìn cô
với ánh mắt tò mò chứ không nói lời nào cả, một sự thắc mắc trong
đầu "có lẽ mình là một Tư Ếch?!", cô mỉm cười một mình. Đang chăm
chú theo dõi công việc qua sự hướng dẫn của cô tổ trưởng, bỗng Thư
nghe một giọng thật là Việt Nam:
- Chị qua đây lâu chưa? Chị tên gì?
- Dạ em tên Thư, em mới qua được hai tháng.
Chị ấy nhìn Thư rồi nói:
- Tui tên Tuyết, mọi người ở đây kêu tui là Snow, chị kêu sao cũng
được, tui làm ở đây từ lúc hãng mới thành lập. Có gì không hiểu hay
trở ngại, chị kêu tui nha.
Im lặng vài giây, Snow nói tiếp:
- Bà chị tui có hãng ở phía sau hãng này nè, tại tui không thích
làm, tui qua đây làm vui hơn.
- Em cám ơn chị.
Thư cám ơn chị ấy còn vì ít ra cũng có người biết Thư là người Việt
Nam hiện diện tại xứ Mỹ này.
- Ê, thằng "Hải tặc" kìa, nó là thằng chủ đó.
Thư ngạc nhiên tại sao lại kêu "thằng", cô hỏi:
- Sao kêu là hải tặc hả chị?
- Nhìn cái mặt chần dần, cái đầu thì to hàm râu quai nón, dáng dấp y
như mấy thằng hải tặc tui gặp lúc vượt biên, đã vậy nó khó lắm, khi
nào hàng chết nhiều, nó quần te tua.
Thư sợ quá cái gì hàng sống, hàng chết, lo lắm nhung Thư không dám
hỏi.
- Thấy cái thằng cao cao đẹp trai kia không? Nó là thằng Gãi.
Thư cười nghĩ chắc một biệt danh dành cho hành
động nào mà anh ta bị thấy nên được đặt tên, chết danh luôn, và Snow
nói tiếp:
- Có phải thằng Gãi phỏng vấn chị hôn? Nó là một trong mấy thằng chủ
đó. Thằng này dễ chịu lắm, nó quan tâm công nhân và nói năng nhỏ nhẹ
lắm.
- Hình như ông ta không phải người Mỹ hả chị?
- Người Do Thái. Đàng kia chỗ chị Kim làm, cái thằng đen thui mập
thù lù là "Cây đèn dầu" đó.
- Sao là cây đèn dầu?
- Chứ bà không thấy cái mặt nó giống "Aladin" trong chuyện thần
thoại sao?
- Cây đèn thần chứ.
- Nó mà đèn thần gì, đèn dầu thôi.
Rồi chị ấy bỏ đi lại chỗ "cây đèn dầu" và nói
chuyện huyên thuyên. Thư không biết chị làm "chức vụ" gì trong hãng
coi bộ chị có uy quá. Tuy nhiên Thư cảm thấy vui vui có lẽ ở đây hạp
với mình và Thư thấy nể Snow. Dường như mọi người ở đây quên tên
thật của họ mà cứ gọi bằng cái tên mới chỉ có nhóm Việt Nam hiểu
thôi.
Qua một ngày đi làm, Thư không thấy mệt, vì công việc không có gì
khó, chỉ cần khéo tay và cẩn thận để không bị hư là được, cô thấy
vui vì đã có công việc làm. Tối đến, Thư viết thư cho các bạn và kể
những gì mình đã gặp trong ngày đầu đi làm ở đất Mỹ. Sau một tháng
thì mọi việc trôi chảy, Thư đã thạo việc và quen thêm vài người bạn.
Nhờ sự hướng dẫn của Snow, Thư thấy dạn dĩ hơn, cô đã có niềm tin,
không cảm thấy lac lõng nữa.
- Thứ Bảy này, Thư làm overtime không?
Mừng quá, Thư trả lời ngay:
- Dạ làm chứ chị.
- Có ai đưa bồ đi làm không? Nói địa chỉ, mình đến rước bồ cho.
Ồ! Sao có người tử tế thế! Thư vội đáp:
- Dạ ông xã em nghỉ thứ Bảy, anh ấy đưa em được chị à, cám ơn chị.
Mình làm từ mấy giờ đến mấy giờ hả chị?
- 7 giờ 30 sáng đến 3 giờ 30 chiều.
Thư sung sướng vô cùng, lúc đó nàng đã quên hết mọi phiền muộn lo âu
vì mình thật sự đã có việc làm.
Thư đã là cô thợ lành nghề sau sáu tháng cô quen chị Hồng người Sài
Gòn, chị rất hiền ít nói trông như lúc nào cũng đầy tâm sự. Hồng hay
kể Thư nghe về thời quá khứ, cũng đồng tâm trạng lạc lõng bơ vơ ở xứ
sở văn minh này, vậy là Thư đã có người để tâm sự. Thấm thoát một
năm trôi qua, Thư được chuyển qua tổ khác, phải làm quen với
computer để test hàng, công việc mới mẻ nhưng Thư rất thích. Tại đây
có ba chị Việt Nam, mỗi người một tuổi rất là đặc biệt: Dần, Tị, Hợi
còn Thư thì tuổi Thân, Chị Hà tuổi Tị lớn nhất nên được phong là đại
sư tỉ, Thư nhị sư tỉ, Thi Thi tam sư tỉ, Nhung thì Út Dần, chả ai
dám đụng tới tổ Dần Thân Tị Hợi này cả! Với công việc này, Thư thạo
nhanh lắm, không ngờ người Việt Nam mình giỏi thiệt.
- Chị Thư ơi, ngày mai sinh nhật Tracy, mỗi đứa hùn ba đồng để mua
bong bóng và cái bánh sinh nhật, chị tham gia không?
- Có chứ Nhung. Ai sao chị vậy.
- Tháng sau là sinh nhật bà Thi Thi đó, tháng chín bà Hà, tháng mười
Dona, tháng mười hai Yolanda và Joti.
Thư giật mình, tuy nhiên vẫn hỏi:
- Thế còn Nhung, tháng mấy?
- Đã qua rồi, em tháng ba, còn chị?
- Chị không có ngày sinh chỉ có năm sinh thôi.
Nhung trề môi:
- Xạo hoài, em lên văn phòng hỏi ông Will.
Thư tưởng thiệt lật đật nói:
- Chị không thích đâu cưng, mắc cỡ lắm.
Thật tình Thư không thích mọi người bận bịu vì
ngày sinh nhật của mình, xưa nay nó cũng chỉ là một ngày như bao
ngày đi qua trong đời Thư...
Một tổ chỉ tám người sao lu bu phức tạp thế. Đâu phải chỉ sinh nhật
thôi, còn ngày lễ ngày tết nữa, trong tổ thường bắt thăm tên để mua
quà cho ngày Noel, rất khó cho việc chọn quà, sợ không vừa ý người
nhận dù biết "cho vui", tiêu chuẩn quà không quá mười lăm đồng. Năm
đầu tiên ở Mỹ và ở sở làm cũng khá vui và lý thú vì có nhiều trò
chơi trong ngày lễ lớn như Tạ ơn, Giáng sinh… Thư đã bắt đầu hội
nhập và thấy yêu công việc của mình, ngày đi làm tối đi học Anh văn
cứ thế, cứ thế… và cứ theo tháng ngày đưa đẩy. Còn đâu cô giáo bé
nhỏ của ba, út của mẹ, giờ ở xứ người đã nặng nề với cuộc sống bộn
bề, già đi trước tuổi!
Bên ngoài trời mưa thật lớn, sấm sét ầm ĩ, bên trong thì bầu không
khí nặng nề. Hãng Thư vừa mới họp xong được biết hãng sẽ đóng cửa
vào cuối tháng vì hãng đã mở chi nhánh ở China và Mexico, tại đó chi
phí cho công nhân rất rẻ, cho nên công nhân ở đây thất nghiệp. Mọi
người ai cũng buồn, một sự hụt hẫng tiếc rẻ, lưu luyến… Không ai nói
với ai lời nào. Với Thư, cô đã buồn vui ở đây sáu năm dài, công việc
đã quen. Chị Hà đã khóc, đằng kia mấy chị người Ấn Độ cũng ôm nhau
khóc, phải chia tay với "Hải tặc", với "thằng Gãi", với "Cây đèn
dầu"… Buồn buồn làm sao!
Thế là Thư đến với nghề tóc sau tám tháng đến trường cũng khá "cam
go". Quyển vở đã sang trang! Lại đương đầu với khó khăn mới, môi
trường này thật mới mẻ, Thư chứng kiến sự tranh giành chụp giật, cô
thật nản chí. Hàng ngày tiếp xúc với khách trò chuyện học hỏi thêm,
phải yêu công việc và Thư thật sự thích nghề này. Ba ơi, bây giờ con
là một barber!
Bây giờ, mỗi tối Thư thường ngồi bên computer để mở trang web của
trường xem những hình ảnh, bài vở của các anh chị, các bạn rồi Thư
đọc e-mail cũng như gửi e-mail cho thầy cô và bạn bè. Thư thật vui
khi nói chuyện với bạn, kể nhau nghe những vui buồn, những bực bội
trong ngày đã qua, nói chuyện với bạn về cuộc sống hiện tại, nhắc
thời cắp sách, nhớ trường nhớ lớp nhớ thầy cô bạn bè, ước gì được
trở lại thời hồn nhiên đó. Trong giấc mơ, Thư luôn thấy mình là cô
bé hồn nhiên với chiếc áo dài trắng ngây thơ, tỉnh giấc thấy mình
đang sống tại đất nước xa lạ khác màu da chủng tộc, ngôn ngữ, một
nỗi buồn xâm chiếm trong cô!
Nhớ ngày xưa thầy Trưng dạy môn Công dân đã từng nói trong lớp 12A3
của Thư: "Khi nào người ta cảm thấy thiếu thốn thì thấm thía, và
ngược lại, khi nào người ta cảm thấy thấm thía thì thiếu thốn!!!"
Thưa thầy, con luôn ghi nhớ lới thầy. Con cảm ơn thầy, thầy ơi!
lêthị hạanh
(Maryland 8-2011)
|
|