|
Lại nhiều chuyện...
* tạp bút
Mùa thu ở Bainbridge Island (bang
Washington). Nguồn ảnh: Internet.
1. Bây giờ là mùa thu. Nhiệt độ về đêm đã dưới 0 độ C. Bên đường,
những hàng cây đã biến thành màu vàng úa, lá vàng rơi lả tả theo
gió. Người Việt xa xứ mơ mùa nắng ấm áp quê nhà, thèm ngọn gió
chướng riu riu… Mùa này lúa chín vàng, mùa này hoa đậu rồng nở… Cái
nhớ len vào hồn người, kỷ niệm của một thời xa vắng ở quê nhà gợi
nhớ. Người xa xứ càng lạnh tái tê.
2. Một tuần có-nhiều-chuyện để nói, nên tôi nói-chuyện-nhiều. Phải
nói rằng tiếng Việt mình phong phú vô cùng. Thông thường, nhiều
chuyện hay nói chuyện nhiều là chuyện mấy bà. (Đàn ông như tui đây
đâu có lẻo mép, nói nhiều). Thực ra quý bà (ví dụ là quý bà nghen)
nói chuỵen nhiều vì có nhiều chuyện để nói thành ra nhiều chuyện
thôi. Thôi thì, gặp nhau trăm ngàn chuyện để nói. Chuyện trên trời,
chuyện dưới đất, chuyện trời Tây, chuyện xóm giềng, chuyện xưa,
chuyện nay, chuyện ngoại tình, chuyện đánh ghen, chuyện xe cán chó…
Nghề của nàng chăng? Bởi thế nên cóngười bảo rằng một ngày liền mấy
bà không có-nhiều-chuyện, thế giới sẽ hòa bình… Vậy thì, mấy bà nói
chuyện nhiều vì đời thường có nhiều chuyện để nói nên phải “nhiều
chuyện” thôi, chứ thực ra…. Tui lại lẩn quẩn nữa rồi.
3. Lại săp đến ngày Nhà giáo. Xin cám ơn đời đã vinh danh những
người thầy. Niềm vinh dự hiếm hoi trong vị trí khiêm tốn của người
thầy. Dù thật hay chỉ đãi bôi cũng nhen nhúm chút ấm áp trong tâm
hồn ông thầy. Cũng xin vinh danh quý thím giáo ở nhà: Đồng lương
chồng èo uột vẫn tần tảo thay chồng nuôi con. Đẹp thay, những người
vì đời tải Đạo.
4. Một tuàn lại đi qua. Bởi cái nợ áo cơm nên đời vẫn còn vât vả.
Sáng xách lunchbox đi, tối xach về… ngày tháng bình thản trôi như
dòng nước chảy lặng lờ. Chán thì chưa dám chán (chán thì đói nhăn
răng!) mà ngán thì đã từ khuya… Thế nên giữa tuần ai đó nỡ xỏ xiên,
xuyên tạc nọ kia cũng đành cắn… hamburger chịu trận. Thật ra, trong
thơ cũng cần chút đỉnh “rụ”. Uống “rụ” tiêu sầu… dù nó cũng tiêu
tiền và tiêu-tán-đường… như ông Lý Bạch. Mùa đông trong thơ cần có
rượu cho ấm lòng thi sĩ chứ ai uống nước-đá-nhận-xi-rô làm thơ giữa
trời tuyêt đổ? Vậy mà ai đó nỡ lòng đặt tên này nọ lại thêm có kẻ
đòi vẽ hình bêu rêu trên Net. Bên này đi cày “nín thở” cả tuần, cuối
tuần lấy hơi cày tiêp. Lòng dạ đâu mà rượu với bia. Thế nên trong
thơ, men tình cũng cần có men “rụ” đưa cay. Suy cho cùng, men nào
cũng.. chết người như bỡn.
5. Tôi ở Bắc bán cầu, mùa này ngày vắn, đêm dài. Ngày thấy nắng vài
giờ đã sụp tối. Đêm dài lê thê, buồn ray rứt trên những trang thơ.
Mưa cũng vậy, mưa rả rích như bụi, không lớn hạt như bên nhà, mưa
suốt ngày. Ngồi bên cửa sổ… ngáp ruồi, chứ làm thơ hoài ai đọc? Mùa
thu cây buồn trụi lá, ta cũng xơ xác như cây. Mùa đông chim gục đầu
trốn lạnh, ta cũng sẽ ủ rủ như chim. Ta nhớ về quê nhà, giờ này có
ai đó đập muỗi, đuổi ruồi….
Nh.Seattle
(Seattle, Washington 6-11-2011)
|
|