Nỗi buồn không thể gọi tên
* Tản mạn
Thời phổ
thông… khi thầy kiểm tra bài cũ trước khi bắt đầu vào bài học mới,
cây bút bi lướt trên mặt sổ, ánh mắt chăm chú của thầy giáo chủ
nhiệm, mặt bạn tái đi vì sợ. Hôm qua bạn lười quá, thật khó để kéo
tâm hồn của bạn quay về với những con số khô khan và thế là bạn
quyết định để tâm hồn mình rong ruổi trên những trang tiểu thuyết mà
bạn biết chắc một khi đã lạc vào, bạn khó mà dứt ra được. Cây bút
dừng lại ở một cái tên. Đó là người bạn ngồi kế bên bạn. Bạn thở
phào, không biết nên mừng hay nên vui cho người bạn… xấu số. Thầy
nhìn cuốn sổ một lượt rồi gấp lại trong sự tiếc nuối giả vờ đầy đáng
yêu của cả lớp. Thầy phì cười: “Ráng mai mốt lên đại học đi, rồi
chẳng ai thèm trả bài các trò nữa đâu!”
Những lần lỡ
dại như thế cũng không còn nhiều bởi chẳng ai muốn nhìn thấy ánh mắt
và nụ cười buồn của thầy: “Các trò phải cố gắng học, thầy trò ta
không còn nhiều thời gian nữa.”
20-11: cả lớp
tặng thầy một bó bông hồng cực lớn. Thầy bảo nếu hôm nay thầy trả
bài mà lớp thuộc bài thì thầy sẽ nhận, còn không thì… Bạn đã làm cho
cái “không thì…” ấy thành sự thật. Lại một lần lỡ dại của cái tuổi
ham ăn, ham chơi. Bạn có lỗi với thầy…
Trong thời
gian ôn thi tốt nghiệp, thầy ốm. Trên lớp giọng nói truyền cảm của
thầy ngày nào đã bị con virut cảm cúm làm cho khan khàn, đứt quãng.
Cả lớp cứ thế tranh thầy mà nói, mặc thầy hắt hơi liên tục trên bục
giảng. Có lần thầy bảo bệnh cỡ nào thầy cũng lên lớp. Và thầy đã làm
như thế thật. Chỉ có lũ học trò ngốc nghếch là cứ mong thầy ốm. Chỉ
tiếc bạn là một trong số ngốc ấy!
Ảnh chỉ mang tính mình họa. Nguồn:
Internet.
Giảng đường
đại học…
Bạn lên đại
học. Đúng như thầy nói, chẳng ai trả bài bạn, thậm chí chẳng ai để ý
đến sự có mặt của bạn. Niềm vui con trẻ ngày nào đã trở thành nỗi
buồn của những người vừa lớn. Bạn ước ai đó mắng bạn, ai đó kéo bạn
ra khỏi những mộng mị của tuổi mới lớn. Nhưng giữa giảng đường rộng
thênh thang này, bạn chẳng thể nào tìm lại được tiếng nói thật ấm
áp, tiếng nói chất chứa nỗi lo cho một bầy con trẻ ham chơi chẳng
chịu học bài. Rồi 20-11 này có thể bạn phải bận bịu với hàng tá bài
tiểu luận, bài thuyết trình, bài tập nhóm, nhưng trong một giây phút
lắng đọng nào đó, xin hãy cho bạn nhớ đến ánh mắt và nụ cười buồn
của thầy, nhớ đến bó hoa vẫn còn nằm im ỉm ở một góc bàn để bạn có
thể bước ra khỏi những trang sách, vững vàng bước vào cuộc đời. Và
trong hàng tỉ giây hối hả của cuộc sống, xin bạn dành ra một giây để
nhớ về “nỗi buồn không thể gọi tên”.
HOÀNG TUYẾT MINH
(TP.HCM 20-11-2011)
|