Ngày Nhà giáo, nhìn tấm
hình, nhớ thầy Lê Phú Thứ
* Tùy bút
Với truyền thống “Tôn sư trọng đạo”, người Việt
Nam chúng ta có ngày 20-11 để vinh danh quý thầy cô, những nhà giáo
đã luôn tận tuỵ vì tương lai thế hê trẻ.
Hôm nay, nhân ngày Nhà giáo nơi đất khách, ngồi xem lại những tấm
hình trong album của gia đình, tôi bất chợt nhìn thấy tấm hình tôi
được chụp chung với thầy Lê Phú Thứ (*) trong dịp thầy cô ghé thăm
chúng tôi ở Canberra tháng 11 năm 2000. Tôi vô cùng xúc động! Một
chút nước mắt lăn trên gò má! Thầy đã không còn nữa! Mới đó mà đã
qua bốn lần giỗ thầy rồi!
Hình chụp tháng 11-2000 với thầy Lê Phú Thứ (bên trái) tại
Canberra.
Nhớ lại cách đây hơn mười một năm vào đầu tháng 11 năm 2000, thầy
gọi điện thoại báo tin thầy cô sẽ về Sydney dự ngày họp mặt và phát
hành đặc san của Hội Ái hữu Petrus Ký (trường thầy học trước đây).
Thầy cô sẽ đi trước vài ngày và trên đường đi sẽ ghé Canberra thăm
các đồng nghiệp, bạn bè, thăm gia đình bạn Thập và gia đình tôi.
Nhớ lại sự hồi hộp chờ đợi của lần đó… Vâng 30 năm xa cách rồi!!!
Chuyến xe bus từ Melbourne tới. Một người bước xuống, hai người bước
xuống… và đây rồi…
Cô bước xuống trước, rồi thầy. Cô không thay đổi nhiều so với mấy
chục năm trước. Vẫn với gương mặt hiền hậu, khả ái và một giọng nói
khoan thai, từ tốn… của một cô giáo trường Nam Tiểu học Mỹ Tho dạo
nào. Riêng thầy, có già hơn nhưng tôi vẫn còn nhận ra. Cái phong
cách tự tin, lạc quan… vẫn không thay đổi.
Thấy tôi, thầy vội chạy lại ôm chầm lấy và nói: “Môn ,thầy vẫn còn
nhận ra em”. Tôi vô cùng xúc động trong giây phút gặp gỡ này. Nhìn
khuôn mặt thầy bị biến dạng sau lần giải phẫu thập tử nhất sinh cách
đây ít lâu mà tôi được bạn Thập và thầy cho biết trước đó, tôi thấy
thương thầy nhiều quá. Thầy ân cần thăm hỏi về cuộc sống gia đình
tôi. Thầy rất vui khi biết tôi vừa được Bộ Xã hội nhận vào làm việc.
Thầy là một giáo sư Anh văn nổi tiếng của trường Nguyễn Đình Chiểu
và của tỉnh Mỹ Tho vào thập niên 1960-1970 mà tôi đã được hân hạnh
thọ giáo khi tôi học lớp đệ nhất năm 1969 ở đó.
Trái với quan điểm của một số người thường cho nghề dạy học là một
nghề bạc bẽo, thầy không nghĩ vậy. Thầy rất yêu nghề và thương mến
học trò và các học trò rất kính trọng và quý mến thầy. Tôi không làm
thống kê, nhưng chắc chắn rằng tên thầy được nhắc nhở đến nhiều nhất
trong các bài viết liên quan đến hai trường NĐC và Lê Ngọc Hân. Thầy
luôn tự hào là mình đã chọn đúng nghề và rất sung sướng với chức
năng sư phạm của thầy. Cái phong cách lạc quan, tự tin và yêu nghề
dạy học của thầy làm tôi kính phục và đã luôn luôn là kim chỉ nam
cho tôi kể từ khi rời mái trường NĐC.
Nhớ lại khi học lớp đệ Nhất B (tức lớp 12 ban Toán bây giờ), vào
những ngày cuối năm, chúng tôi thường tập trung vào học những môn
chính như toán, lý, hóa … và hơi lơ là với môn sinh ngữ 2 Anh văn.
Thầy có vẻ buồn! Có lần khi thấy cả lớp có vẻ không tập trung học,
đã vậy một bạn còn cười cười nói nếu rớt tú tài thì đi đạp xích lô
cũng có tiền, thầy nghe được và dù biết bạn này nói chơi nhưng thầy
cũng nghiêm trang "triết lý" đại ý nghề nào cũng quý, nhưng không
muốn sau này phải thất vọng gặp lại học trò cũ... đạp xích lô. Cả
lớp cười và từ đó chăm học hơn.
Thật vậy, thầy đã dạy cho chúng tôi bằng tất cả nhiệt tình của một
người thầy với bảng đen, phấn trắng trên bục giảng trường NĐC. Đến
lúc tóc đã đổi màu, sức khỏe yếu trên đất khách quê người ở Úc, thầy
vẫn thường xuyên thăm hỏi, khuyên bảo chúng tôi qua điện thoại.
Những lá thư tình nghĩa thầy viết đều đều trên bản tin NĐC-LNH như
khơi lại những dòng kỷ niệm thuở học trò. Đây cũng chính là những
bài học luân lý giáo khoa thư mà thầy để lại cho chúng em. Cám ơn cô
Huỳnh Ngọc Sương – phu nhân của thầy - đã tiếp nối công việc của
thầy để chúng em vẫn có được những món ăn tinh thần hữu ích.
Tôi vẫn mong một ngày nào đó sẽ đưa cả gia đình lên Melbourne thăm
thầy cô một lần. Lần lữa mãi, công việc bận rộn… và rồi tôi vẫn có
lỗi với thầy.
Ngày 8-10-2007 nhận được điện thoại của anh Vinh báo tin thầy vừa
qua đời ngày hôm trước. Tôi vội vàng thu xếp công việc để lên viếng
thầy lần cuối… nhưng thật không may, ngay ngày hôm sau, nhà tôi phải
vào bịnh viện cấp cứu sau mấy ngày bị phản ứng thuốc vì đi đốt tuyến
giáp trạng. Một lần nữa, tôi lại không được gặp thầy. Xin thầy tha
lỗi cho em, thầy nhé.
Thỉnh thoảng cô Kim Lan ở Melbourne có chuyển lời cô Huỳnh Ngọc
Sương gửi thăm tôi. Cô Ngọc Sương và cô Kim Lan thỉnh thoảng có gặp
nhau trong những buổi sinh hoạt của các cựu học sinh trường Gia Long
ngày xưa. Thật vô cùng cảm động về sự quan tâm của cô!
Tấm hình trước mặt tôi, thầy và tôi chụp chung ở Viện Bảo tàng Chiến
tranh Canberra nhân dịp thầy cô ghé thăm chúng tôi cuối năm 2000.
Hình thầy còn đó… nhưng thầy không còn nữa!!! Mới đó mà thầy đã xa
chúng em hơn bốn năm rồi!
Một lần nữa xin thầy tha lỗi cho em!
* Viết nhân Ngày Nhà giáo 20-11-2011
MAI KHÁNH THƯ (PHẠM DOANH MÔN)
(Canberra, Úc 20-11-2011)
(*) Chút ghi chú về thầy
Lê Phú Thứ: Thầy Thứ là giáo sư Anh văn các lớp đệ nhất và đệ nhị
(lớp 12 và 11) trường Nguyễn Đinh Chiểu (Mỹ Tho) thập niên 1960,
1970. Thầy là một giáo sư Anh văn nổi tiếng ở Mỹ Tho và cả ở Sài Gòn
thời đó. Thầy định cư ở thành phố Melbourne (Úc) và đã mất cách đay
hơn bốn năm. Tôi tin chắc có nhiều học sinh THKT thế hệ tôi cũng
biết thầy và là học trò của thầy.
|