Ba người tôi phải tạ ơn
* Tạp ghi
Hôm qua là ngày lễ Tạ ơn
Thanksgiving ở Mỹ. Thấy đây là một tập tục hay, tôi cũng “ăn theo”
các thầy cô và bạn bè mình đang ở bển. Tôi đã mang hương hoa vào
viếng mộ cha tôi.
Cha là người đầu tiên
trong đời dạy tôi biết nói tiếng cám ơn. Vâng, đó là người đàn ông
suốt đời gắn bó với gia đình, chi biết hy sinh và hy sinh đến giây
phút cuối cùng. Mỗi khi có chuyện buồn, tôi hay sà vào lòng cha mà
khóc, cha bảo tôi: “Con ơi, nếu cuộc đời vui thì chào đời ta đâu có
khóc. Ráng lên con cha luôn ở cạnh bên con đây mà.”
Thật ra cha tôi vốn rất
giản dị. Ông dạy tôi làm người thì phải biết phấn đấu và vươn lên,
tôi đã lớn lên trong sự rèn luyện nhân từ của cha là hãy yêu thương
mọi người như chính bản thân mình.
Cha ơi! Cho dù cha có đi
đến phương trời nào, con vẫn luôn luôn nhớ lời giáo huấn của cha.
Nay con xin đốt ba nén hương với tất cả tấm lòng kính yêu thương
mến đến người cha và là người thầy dạy cho con biết hai tiếng cám ơn
đầu đời.
Nguồn minh họa: Internet.
Người thứ hai mà tôi cần
phải cám ơn là người chị thứ hai của tôi. Khi còn sống, chị săn sóc
cho tôi từ ly từ tý một. Chị nghỉ học sớm để nhường lại cho chúng
tôi đi học hầu giúp ích cho đời, chị như người mẹ thứ hai lo cho
các em, trong đó có tôi.
Nay chị cũng đã ra đi theo
cha về thế giới không hơn thua, không hận thù tranh chấp. Đứng trước
mộ chị, tôi đã khóc, thì ra cuộc đời vui chào đời ta đâu khóc, nhưng
cha ơi, chị ơi có những giọt nước mắt chảy ngược vào lòng con, cha
và chị có biết thế chăng....
Người thứ ba là ngưới bạn
cùng nghề tư vấn viên bảo hiềm. Tôi đến thăm chị, xung quanh chị là
các con và một số khách hàng tham gia bảo hiểm, chị cười với nụ cười
đôn hậu rồi chị nói: “Tôi muốn đi với các bạn trong suốt hợp đồng
của mình làm cho các bạn, nay vì lý do sức khỏe tôi xin giao cho các
con tôi đây phục vụ cho các anh chị, hãy xem chúng như tôi nhé. Sẵn
đây tôi xin cám ơn các bạn thời gian qua đã tín nhiệm và giao phó
cho tôi.”
Chị mời mấy lượt người
cách nhau nữa giờ. Tôi bắt tay chị và ra về trong tâm trí nghĩ rằng
chị là người mà tôi cần học. Và sau đó một tuần, chị đã vĩnh viễn ra
đi.
Một người chuẩn bị cho
mình một cuộc hành trình mới mà để lại lòng tôi sự khâm phục. Xin
cảm ơn chị, người phụ nữ đáng kính của tôi.
NGUYỄN THỊ QUYẾN - KIẾN PRU
(Mộc Hóa 25-11-2011)
|