Đừng đem mất dép luận chuyện hên xui
* Chuyện phiếm
Không gian: buổi sáng khoảng 6 giờ, tại quán dì Hai Lành. Bố cục
toàn cảnh khá giản đơn: vài ba cái bàn với chục cái ghế nhựa đủ màu.
Khách uống cà phê đa số là dân lao động nghèo trong xóm. Họ bàn
chuyện trên trời dưới đất, chuyện trời ơi đất hỡi, từ chuyện người
ngoài hành tinh đến chuyện tổng thống xứ Congo… đều được bình luận
rạch ròi. Dì Hai Lành đang khuấy cà phê vợt, chiết vào các ly thủy
tinh nhỏ đã chuyển sang màu vàng. Phía trên kệ, có tấm carton kẻ
nguệch ngoạc “Quán Tĩnh Tâm ” (?), nghe đâu có mấy người khách bị
hypertension đọc xong ngã lăn ra chết giấc….
Ngoài cửa có bóng người bước vào. Thấy khách quen, dì đon đả: “Chào
thầy Hai”. À thì ra là thầy Hai-Hưu-trí, khách thường trực của quán.
Thầy hấp háy cặp mắt, chọn góc khuất của quán ngồi xuống.
- Cho nửa cái xây chừng, chị Hai.
- Đi Tây về mà cũng cứ nửa cái hoài… - dì Hai khôi hài.
- Tại cái gout chị ơi, - thầy Hai cười đáp. Ở bên Tây cà phê lạt
nhách, hổng mùi vị gì ráo. Nhớ cà phê chị thấy mồ.
Dì Hai bưng ra bàn nửa ly cà phê đen. Chăm chút, thầy Hai nhẹ nhàng
đổ ra cái dĩa sành, đưa lên miệng hớp một ngụm. Thầy vỗ đùi, khen
vội:
- Quá đã cái món của chị Hai, phải nói là ét-xeo-lần… vé-rì-gut. Chị
đừng trách,tôi tiếng Việt muốn quên. Nói cái gì cũng có vài câu
in-gờ-lit cho nó rõ nghĩa vậy mà…
Bàn kế bên, vẳng tiếng ông Ba móc câu:
- Năm nay Tết sớm chị Hai à, pháo lẹt đẹt rồi…
Dì Hai cười. Xóm lao động là vậy đó. Nói vui cho qua ngày đoạn
tháng. Không ai mắc mỏ, giận hờn chi.
Nguồn minh họa: Internet.
Thầy Hai móc trong túi gói Marlboro, nhón một điếu. Rút cái zippo,
thầy đốt thuốc, đậy nắp bật lửa cái “cốc” khô lạnh, bỏ trở lại túi
quần. Thầy thường nói vui: cái zippo này không đáng là bao, nhưng là
nghĩa tình, anh Obama gửi tặng lúc tui ở bên Tây, lỡ mất, chừng ỗng
trở chứng đòi lại, lấy đâu tui trả?
Thầy Hai rít thuốc thả dăm chữ O lên trần nhà, khẽ khàng thầy gợi
chuyện:
- E hèm, hỗm rày có tin tức… mình gì hôn, chị Hai?
- Cũng hỗng có chi lạ. Có tin xe cán chó ở đầu hẽm thôi.
- Chị nói chuyện… dễ xa nhau….
- Thầy có nghe chuyện con Hai Chà-neo?
- Nó mới mua chai Chà-neo mới chứ gì?
- Thầy đâm hơi hoài. Chuyện dzầy nè. Thầy hỏi tui mới nói nghen.
Chuyện thiên hạ tui đâu có “nhiều chiện”….
- Biết rồi mà, chị nói “chiện nhiều” thôi.
- Ừa, thầy “đại đúng”…. Chuyện dzầy nghen. Hôm rằm tháng 11, nó đi
chùa….
- Đừng nói chùa Hương…
- Nó chảnh, mang đôi sa-pô…
- Hỗng phải đôi guốc cao cao?, - thầy Hai giả bộ hỏi
- Thầy giỡn hoài. Tiếp nghen. Nó để đôi dép ngoài chánh điện, khi
trở ra, đôi dép bị “sanh” mất tiêu.
- Xui hén!,- thầy phán.
- Coi vậy mà hên thầy à. Nó cẳng thấp cẳng cao, phải nhón chưn trên
đường sỏi về nhà…
- Vậy mà hên gì chị, - thầy hỏi dồn.
- Bởi vậy cho nên bỗng nó gặp đoàn vận động viên khuyết tật. Họ thấy
nó cà nhắc nên chọn nó đi thi Thế vận ở ngoại quốc. Nó được cái huy
chương… nó có tật gì đâu…
- Đời vậy mà hên, hén, - thầy Hai chia sẻ.
- Đâu có phải bon-phi-nan đâu thầy….
- Chị này Tây dữ…
Chị cười ngặt nghẽo:
- Tui giống thầy…
- Tiêp đi chị.
- Ừa hén. Nó cũng giống tính thầy. Đi Tây về, nó xảnh xẹ, sắm đôi
Nai-kì chánh gốc USA…
- Rồi sao nữa?
- Nó giống thầy, đồ origine nó bỏ trong valy, nó mang đôi Nai-kì
Cholon… Về tới nhà, cái vali theo người anh em biến mất. Nó khóc quá
trời.
- Thiệt là xui mà,- thầy giáo hít một hơi thuốc, phà hơi đẫy đà, lắc
đầu than thở.
- Ối, đời biết đâu hên xui, anh Giáo, như Tái Ông mất ngựa vậy mà.
Thầy giáo có thói quen thường ngày ngồi gát chân lên ghế, đôi dép
nằm tênh hênh dưới đất, nay hình như đổi tông. Đôi dép ngay ngắn
trên đùi, thầy đằng hắng, tổng kết:
- Chị Hai nè, thế cho nên chớ lấy việc mất dép
mà luận anh hùng, ủa, tôi lộn, chớ lấy chuyện mất dép mà luận hên
xui. Biết đâu hên, biết đâu xui… Đời mà chị, phip-ty-phip-ty…. tiếng
Mỹ là năm mươi, năm mươi đó chị à….
Bàn kế bên có tiếng thở dài:
- Lại nổ nữa rồi…..
Nh.Seattle
(Seattle, Washington 28-12-2011)
|