Thưa với Từ đường THKT, đây là bài viết của
một ông thầy của kiếnngố , kiếnngố đọc thấy hay quá nên muốn chia sẻ
với Từ đường, đặc biệt thân tặng ông từ Kiến Đen - một chuyên viên vi
tính (tặng thiệt lòng chớ hỗng hề có ý này nọ đâu).
Kiến Ngố (Maryland 2-7-2011)
Tôi, computer, và thằng con chuyên
viên vi tính
Sau nhiều chuyện không thể kể ở tuổi
“gần trời xa đất” (sic) như hiện nay, tôi phát hiện cái chân lý sơ
đẳng sau đây:
- Trên đời này, không có phụ nữ thì chết, mà có phụ nữ cũng chết!
(Tóm lại, cánh đàn ông chúng ta trước sau gì cũng chết, mà cái chết
đó thì không ăn nhập gì đến sự có mặt của phụ nữ hay không!)
Tôi phát hiện chân lý đó là nhờ cái computer của tôi!
(Mừng quá! Vào đề được rồi! Cứ loay hoay với “phụ nữ” hoài như máy
bay không bãi đáp, sợ kéo dài cái nhập đề vài trang thì không ai
đăng bài của mình cả!)
Cái computer tôi có một điều giống như phụ nữ: có nó cũng chết, mà
không có nó cũng chết. Và sau đây là những “cái chết không được báo
trước” mà nó tạo cho tôi trong những ngày vừa qua.
Tôi là một người làm việc mỗi ngày ít nhất là 6 giờ trên computer.
Tôi có một máy với đủ mọi chức năng cần thiết (và không cần thiết)
để làm việc. Ngoài cái computer ra, tôi cũng có hai đứa con chuyên
viên về computer nữa. Vì thế, tôi rất an tâm làm việc. Có chuyện gì
thì tôi réo con tôi!
Cách đây một tuần, đang làm việc ngon lành, bỗng mũi tên con chuột
đứng bất động. Làm cách nào nó cũng đứng yên... Tôi khởi động máy
trở lại, mũi tên vẫn trơ ra đó. Tôi rút con chuột ra, moi lại con
chuột cũ gắn vào, mũi tên vẫn nằm yên. Tôi khởi động lại với tâm
trạng của một thí sinh xem bảng kết quả. Ơ rê ka! Nó cử động rồi.
Tôi vừa mừng vừa lo. Tay soạn thảo văn bản mà bụng cứ hồi hộp không
biết nó đứng lại lúc nào. Nó không đứng nữa! Tôi làm việc ngon lành
được nửa giờ bỗng dưng máy tắt cái cụp rồi khởi động trở lại. Mèn
ơi! Như vậy là nửa giờ rút ruột viết ra những lời tâm huyết của mình
bỗng tan theo... vi tính. Tôi có biết trước đâu mà “seo” (save) văn
bản đang soạn!
Màn hình hiện lên trở lại, tôi vào Word và mừng quýnh lên vì thấy
xuất hiện bản nháp mà máy tự động “seo” lại! Tôi bật ra và thấy rằng
không mất bao nhiêu, chỉ có chừng bảy tám phút cuối cùng là máy chưa
kịp lưu lại. Khổ nỗi là chính bảy tám phút đó tôi ghi những câu “độc
đáo” mà bây giờ quên mất rồi. (Không biết các bạn thì sao, chứ riêng
tôi, những câu bị xóa luôn chứa đựng những tư tưởng hay nhất của
mình!)
Tôi tiếp tục làm việc trong hồi hộp. Cứ đánh hết một câu là tôi
“seo” ngay. Lâu lâu, máy lại restart mà không hề báo trước. (Yêu cầu
máy tôi phải báo trước khi định tắt thì cũng như yêu cầu vợ tôi báo
trước khi nào bà đổi ý! Ví dụ như có lần... "Thôi! Lạc đề rồi!" Vợ
tôi nhắc!). Nhưng không sao! Tôi học cách thích nghi với cái đỏng
đảnh của máy. Chỉ cần nhớ phải “seo” liên tục mà thôi. Ác một cái là
khi nào tôi nhớ “seo” thì hình như mọi chuyện đều ổn, nhưng nếu tôi
quên “seo” một thời gian thì cứ y như là cái máy tôi nổi giận và...
restart!
Sống trong tình trạng phập phồng đó vài ngày, bỗng hôm nọ, tôi muốn
in một văn bản. Tôi click lệnh Print! Chẳng có gì xảy ra cả, nhưng
có tiếng nói rất ngọt ngào thốt lên từ loa: “Printer not
responding!” Đọc vào bản error thấy nó bảo cắm điện vào máy hoặc xem
lại các dây nối từ CPU ra máy in. Tôi đi lòng vòng, tắt điện rồi bật
điện, kiểm tra lại các đầu dây. Máy in vẫn lặp lại điệp khúc:
“Printer not responding!”

Nguồn minh họa: Internet.
Tôi điện thoại qua tiệm Internet của con tôi: “Sang đây gấp, máy
(tôi nói thật nhỏ) ba mắc nạn.” Thằng nhỏ tưởng ba nó mắc nạn, ba
chân bốn cẳng chạy đến! Tôi chỉ cho nó tình trạng khốn khổ khốn nạn
của tôi.
- Để con coi!
Nó lại loay hoay như tôi lúc nãy mà không kết quả gì. Nó xóa driver
của máy in đi. "Ê kìa, xóa đi rồi làm sao mà in!" - "Không sao,
Windows sẽ tìm ra máy in và install driver lại cho đúng". Nó cho máy
restart. Windows chẳng tìm lại gì cả. Con tôi rất căng thẳng trước
cái nhìn “căm hờn” của tôi. Nó nói nho nhỏ: "Đợi tí." Nó rút Flash
drive ra, gắn vào lỗ USB, bấm gì đó loạn xạ rồi phán lên một cách
đắc thắng: "Tìm ra bệnh rồi!" Tôi mừng khấp khởi, mỉm cười hỏi:
- Vậy hả? Sao vậy?
- Hỏng đường USB rồi!
- Sửa lâu không?
- Không sửa được! Chip USB hỏng rồi, không còn hiểu đường I/O nữa.
Tôi sùng bố ... (bố con tôi là tôi!) bèn la lên:
- Mày nói tiếng của con người được không? Mày tưởng tao là vượn hả?
Đường “Ai Ô” là cái đường gì?
- À, I/O là input và output. Nghĩa là tín hiệu từ ngoài vào hay từ
trong ra thì máy không hiểu được.
- Làm sao bây giờ?
- Thay mainboard!
- Thay “menbo” là thay làm sao?
(Xin lỗi các độc giả giỏi computer như con tôi - nhóm A - hoặc kém
computer như tôi - nhóm B. Bắt đầu từ đây tôi dùng một số từ chuyên
môn mà không biết đúng sai, vì tôi không bảo đảm là lặp lại đúng từ
vựng mà con tôi đã “dày công dạy dỗ”. Nếu quí vị nhóm A thấy sai thì
cũng đừng đính chính vì tôi không hiểu đâu. Còn nếu quí vị nhóm B
không hiểu thì đừng hỏi tôi, vì chính tôi cũng không hiểu mình nói
gì.)
- Mainboard hay motherboard là cái nền để gắn tất cả những thiết bị
khác, đồng thời chuyển tín hiệu đến các bộ phận khác nhau trong và
ngoài máy. Mainboard của ba không còn chuyển tín hiệu đến cổng USB.
Thay nó là xong!
- Thay à? Bao nhiêu tiền?
- Độ chừng một trăm dollar.
Nó nói một trăm dollar nhẹ hều, cứ như là bỏ một dollar ra mua vé
số! Tôi rét lắm! Nhưng phận làm cha mà! Phải bình tĩnh trước mặt con
khi đối diện với mọi phong ba bão táp. Dù sao thì tôi cũng cố vớt
vát, may ra...
- Hôm qua ba mới in được. Từ sáng giờ chưa động gì đến máy. Ba nghĩ
là chắc trục trặc gì đó thôi! Kiểm tra lại kỹ xem!
Nó nhìn tôi với cái nhìn vừa “trìu mến”, vừa bực mình của một chân
tu nhìn anh ngoại đạo (về kỹ thuật computer!). Trông bộ mặt nó, tôi
nhớ lại chương trình TV mấy hôm trước. Trong vở kịch ấy, có đứa con
gái độ 20 tuổi - nghĩa là con nít so với thằng con tôi - phán với
cha mẹ một câu xanh rờn: "Trời ơi! Cái thời buổi gì mà kỳ cục! Con
cái nói thì cha mẹ không chịu lắng nghe mà cứ cãi lay lảy, lay lảy."
Tôi hồi hộp chờ nó phán: "Trời ơi! Cái thời buổi gì..." May quá, nó
chỉ nói ngắn gọn:
- Con kiểm tra kỹ rồi.
Hú vía! Tôi thấy mình may mắn có một đứa con không “rầy” cha, dù cha
có “lỗi phạm!” Mà tôi phải khoe với các bạn rằng con tôi hay lắm.
Mỗi lần tôi lớn tiếng với nó, dù đúng dù sai, dù nó có lỗi hay không
có lỗi, thì không bao giờ nó nói lại một lời nào cả. Nó chỉ ngồi gục
đầu ra vẻ lắng nghe và tưởng tượng rằng tôi đang nói ... với người
hàng xóm, và thế là tình cha con vẫn đẹp.
Tôi hay lạc đề quá! Già rồi sinh tật! Thôi trở lại cái computer của
tôi. Tôi hỏi:
- Bây giờ làm sao?
- Ba đưa con một trăm. Con đi mua mainboard. Ba cứ làm việc mà tạm
không in gì. Tối nay con về, con thay cho ba, sáng mai ba ngủ dậy
thì làm việc bình thường!
Có con chuyên viên computer sướng thế đấy! Người khác mà hỏng
“menbo” thì chỉ có nước gọi điện thoại “ầu ơ dí dầu” mời một anh
chuyên viên đến. Gọi xong rồi ngồi chờ cho cổ dài ra như cổ cò, may
ra anh ta đoái thương mà đến sửa chữa cho. Nhiều khi đang sửa, anh
ấy bỗng nhớ có chuyện gì quan trọng (ví dụ như hẹn bạn đi uống cà
phê) thế là anh ta bỏ đấy mà đi đến hôm sau, để mình chờ đợi mỏi mòn
như “hòn vọng phu!” Còn tôi thì... chỉ cần bấm bụng đưa một trăm đô
cho con mình, rồi làm việc đến 10 giờ đêm. Máy tự động restart! Tôi
không thèm xem xét gì nữa. Tắt máy, đi ngủ! Tôi hăm dọa nó: "Mai mày
hết còn làm eo được tao!"
Sáng ngủ dậy, chưa kịp rửa mặt, tôi vội vàng chạy xuống thử máy! Làm
gì có máy! Giữa nhà là thùng máy trống rỗng, với những thiết bị để
lung tung. Tôi hoảng lên, réo thằng con xuống tra vấn cho ra lẽ!
- Sao chưa xong?
- Con mua mainboard mới, năng suất cao hơn, nên bộ nguồn không đủ
điện cung cấp, vì thế nó không chạy.
- Vậy làm sao?
- Chút nữa con mua bộ nguồn mới về ráp vào. Ba đi dạy đi. Trưa về là
xong cả thôi!
- Tại sao bộ nguồn hôm qua chạy, mà hôm nay không chạy?
Con tôi nhìn tôi với cặp mắt của một nhà đại thần học suy nghĩ cách
giải thích mầu nhiệm Ba Ngôi cho một anh dự tòng! Sau mươi giây im
lặng, nó đưa ra một câu giải thích làm tôi không chất vấn được gì
thêm:
- Con không biết!
Qua cách nó trả lời, tôi hiểu là nó muốn nói: "Con có giải thích
thì, với trình độ của ba, ba cũng chẳng hiểu gì đâu!" Tôi hỏi:
- Bộ nguồn bao nhiêu?
- Rẻ mà! Chừng 20 dollar! (Con cái thường xem cha mẹ mình là bà con
với Bill Gates!)
Tôi đi dạy với một nỗi buồn rười rượi! Đang đứng lớp thì cell phone
rung lên trong túi. Tôi lấy ra định tắt, nhưng thấy tên con tôi, tôi
mừng quá quên cả lịch sự đối với sinh viên, phóng ra cửa hỏi: "Sao
Quang?"
- Máy chạy bình thường rồi! Con đang sử dụng để kiểm tra đây!
Tôi tắt điện thoại, mặt mày tươi rói. Sinh viên nhìn tôi chắc tưởng
rằng tôi vừa trúng số, nhưng không tra hỏi gì. Tôi dạy học mà cứ
mong hết giờ cho sớm.
Về đến nhà, tôi chạy ngay vào phòng để computer. Con tôi đang ngồi
trên máy. Nó nhường chỗ cho tôi: "Ổn rồi ba! Ba làm việc đi!"
- Sao vậy? Thay bộ nguồn bao nhiêu?
- Không phải thay bộ nguồn! Phải thay card màn hình thôi!
- Gì nữa đây?
- À! Khi đi kiểm tra thì phát hiện không phải là vì nguồn, nhưng cái
card màn hình của ba là 2x không đủ sức để chạy trên main mới, nên
main không khởi động. Phải thay card 4x.
- Má ơi (Tôi nói trong bụng!). Vậy phải trả thêm bao nhiêu?
- Không trả gì cả! Con thay cái card 4x của máy con, và lấy cái card
2x của ba mà sử dụng!
Thấy chưa! Có con chuyên viên sướng thế đấy! Tôi không thèm rửa mặt
ăn uống gì cả, nhảy lên máy để thử lại các chức năng: À in lại được
rồi! Con tôi đi tắm, ăn trưa và chuẩn bị trở về tiệm Internet của
mình! Tôi hớn hở xem lại email, trả lời cho vài người bỗng... cụp!
Chiếc máy tắt rồi khởi động lại. Tôi hét lên: "Quang! Máy của ba lại
như hôm trước rồi!"
Con tôi lên.... Thôi, tôi không đi vào những chi tiết khốn khổ khổ
khốn nạn nữa, vì cứ đà này chắc tôi phải viết một cuốn sách quá! Tôi
sẽ nói vắn gọn cái con đường gian khổ còn lại.
Tóm lại, con tôi cho rằng cái card của nó cũ nên xài nóng máy thì nó
restart. Phải đi mua card màn hình mới: 40 dollar! Nó về gắn lại nửa
giờ là xong. Nó trở lại tiệm. Tôi làm việc được một giờ. Máy lại
tắt, restart, rồi tắt, rồi restart, rồi tắt ngúm luôn! Tôi gọi thằng
nhỏ về! "Thôi để con về cài đặt máy lại cho ba, có thể lỗi phần
chương trình". Nó về xóa sạch ổ đĩa cứng (ổ C), thế là bao nhiêu địa
chỉ email và bài vở cũng như chương trình tôi download trong mấy
tháng qua bỗng trở về với hư vô. Trong quá trình cài đặt lại
Windows, máy tắt nửa chừng. Nó định bệnh là hai con RAM không thích
nghi với main. Thay RAM: 50 dollar. Thêm 40 phút cài đặt máy trở
lại. Máy chạy tốt đến tối. Lại trục trặc. Tôi điện thoại kể lể với
con tôi... Chỉ còn bộ nguồn thôi. Ngày hôm sau, lại phải thay bộ
nguồn: 20 dollar. Nó gắn vào. Máy start, tắt, restart, tắt.... Tôi
gợi ý: hay là công tắc?
- Dạ chỉ còn công tắc thôi. Máy mình thay tất cả mọi bộ phận mới
rồi!
- Đi mua công tắc đi!
- Phải mua luôn thùng máy mới, vì công tắc dính liền với thùng.
Không mua công tắc riêng được.
Thế là tôi có một cái thùng mới. Nghĩa là hiện giờ máy mới hoàn
toàn. Không còn lý do gì mà không chạy nữa! Bật điện lên. Nó vẫn
chứng nào tật nấy. Con tôi rút từng bộ phận ra để kiểm tra xem có
phải vì bộ phận ấy là điện không vào chăng. Không thể nào được! Tức
mình, nó rút ổ cắm điện ra, kiểm tra cầu chì, rồi kêu lên: "Nó đây
rồi!"
- Gì vậy?
- Cái cầu chì của ổ cắm điện này cháy rồi!
Thì ra cái ổ cắm nối dài từ tường ra máy đã bị cháy cầu chì. Tôi
không thể phát hiện, bởi vì cầu chì biến thành than nên dòng điện
vẫn qua, và ngọn đèn đỏ vẫn báo là có điện. Lâu lâu, vì một lý do gì
đó, dòng điện bị gián đoạn, thế là máy vi tính tắt và khởi động lại
ngay: Đó là nguyên do làm hỏng mainboard và gây ra những trục trặc
khác. Con tôi xách xe ra mua một ổ cắm khác với giá 2 dollar, thế là
mọi chuyện ổn thỏa cho đến hôm nay.
Suy nghĩ lại mà thấm thía. Nếu con tôi không biết gì về computer thì
tôi đã đem máy đến tiệm và họ sẽ phát hiện ngay rằng máy chẳng hư
hao gì cả! Từ rày về sau đừng có ai nói với tôi: "Có con chuyên viên
computer là sướng nhé!". Nói như thế là “mất đoàn kết” đó: đáng lẽ
tôi chỉ mất 2 dollar vậy mà vì có đứa con chuyên viên, tôi lại mất
gần 300 dollar.
Hôm nay, ngồi lại trên máy mà ức ức làm sao ấy. Thế nhưng tôi được
giáo dục từ lâu là mọi việc dù vui dù buồn cũng phải có cái nhìn
Phúc âm, để phát hiện một ánh sáng mới.
Chúa ôi! Trường hợp này coi bộ khó đó nghen! Bị ngắt điện mà thấy
ánh sáng thì phải là điều bất bình thường. Vậy mà điều bất bình
thường đó vẫn xảy ra đấy!
Tôi thấy rằng vì hỏng một cách ngu si như thế mà tôi có một máy mới,
và con tôi, nhờ nhặt lại những đồ đã thay, nên có thêm được một CPU
để sử dụng tại phòng Internet của mình.
Thì ra bác sĩ vi tính, như mọi bác sĩ khác, dù định bệnh sai thì
cũng vẫn thu lợi.
TDN
|