Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

Nỗi lòng người bệnh

 

* Ghi chép

 

Hôm nay tôi thật sự thấy nhẹ nhàng, tỉnh táo dù từ 3 giờ sáng, tôi đã ngồi lên xe đò để đi khám bệnh lại, cũng ở Saigon, nhưng qua một bệnh viện khác.


Khi tôi phẫu thuật ruột thừa ở bệnh viện Chợ Rẫy vào ngày 23 tháng 12 âm lịch năm vừa qua, từ nơi này, tôi biết mình mắc thêm rất nhiều bệnh, bệnh đáng sợ nhất là xơ gan và viêm gan siêu vi C.


Theo lời hướng dẫn của nhiều người, tôi tìm đến một bệnh viện “tầm cỡ” ở Saigon, vị bác sĩ chuyên khoa gan sau khi cầm trên tay giấy kết quả xét nghiệm máu, cả kết quả siêu âm gan của tôi, ông nói: “Men gan của bà hơi cao, có virus C chưa đến đỗi, nhưng bà có khả năng không? Tôi sẽ cho bà chích thuốc, giá 7.500.000 dồng (bảy triệu năm trăm ngàn đồng) một tháng, và phải chích liên tuc trong một năm.” Tôi choáng váng và như người bi cơn địa chấn... Có lẽ đoán được tâm trạng của tôi, ông bác sĩ nói tiếp luôn: “Thôi chắc bà không có khả năng đâu, tôi sẽ cho bà thuốc uống trong một tuần rồi trở lên tái khám, bà có bảo hiểm phải không?” Tôi gật đầu nói rằng có. Một tuần sau trở lên, ông bác sĩ đó cho đi xét nghiệm máu lại, cứ một lần như thế là trên một triệu đồng. Và bị lấy máu xong, tôi thấy choáng váng, phần tôi vừa phẫu thuật ruột thừa chỉ cách đó hơn một tháng thôi, tôi còn yếu lắm. Ông bác sĩ tiếp tục cho toa, cũng chỉ hai thứ thuốc như lần đầu, và hẹn 1 tuần tái khám. Lại tuần sau tái khám... rồi cũng xét nghiệm máu, rồi vẫn cho toa mua thuốc giống như lần rồi. Tôi mệt mỏi quá bèn vào trình bày vơi ông: “Thưa bác sĩ, có phải bệnh cùa toi có vấn đề gì không, tôi lo quá, vì tuần nào cũng xét nghiệm máu,và đều uống thuốc như vậy cả, hay là tại bệnh tôi hết chữa được, xin bác sĩ cho tôi biết sự thật để tôi tính chuyện của tôi.”


Ông bác sĩ trả lời ngắn gọn, nhưng làm tôi hết sức ngỡ ngàng: “Bệnh của bà chưa có gì đâu, nhưng từ đầu bà nói rằng bà có bảo hiểm, thì tôi điều trị cho bà theo bảo hiểm, phải chi từ lúc đầu bà nói không có bảo hiểm, tôi sẽ đánh thuốc cho bà một phát là xong, đâu cần bà phải đi mỗi tuần như thế này.”


Tôi đau nhói trong lòng vì sự thật tôi không ngờ như thế... và rồi tôi quyết định không đi tái khám ở bất kỳ một bệnh viện nào nữa cả. Tôi sẽ uống thuốc Nam.


Đọc đến đây, ai lý giải giùm tôi mục đích của bảo hiểm y tế là gì? Và lương tâm cùa người thầy thuốc có nên đánh cược trên sinh mạng của những con người vốn đã đau vì bệnh tật, mà lại nghèo như thế đó không? Nhìn chung mua bảo hiểm y tế đa sô là những người nghèo ở VN ta, còn người giàu sẵn tiền, họ đâu cần chi đến bảo hiểm vốn đầy phiền phức.


Và trở lại ngày hôm nay của tôi. Trước tiên tôi cám ơn sự khuyến khích, an ủi của các em THKT nhóm thành phố (Bách, Phước, Phong Xẹp), và đặc biệt là Ngọc Phát ở Mộc Hóa cùng đi khám bệnh chung. Trước đây các em có khuyên, chị nên gặp bác sĩ Huy là con của thầy Võ Xuân Sơn dạy mình, nhưng niềm tin về các lương y trong tôi đã hoàn toàn mất hết từ dạo ấy. Nhưng các em cứ nói mãi, tôi đành thử một lần nữa mà trong lòng không tin tưởng cho lắm.


Trên xe, đầu óc miên man nghĩ ngợi... Hiểu một cách chân phương là thầy thuốc là người chịu trách nhiệm về sự sống, chết của con người, mặc dù vẫn biết rằng con người từ xưa đến nay luôn là một thực thể phức tạp, tuy nhiên khi đã chọn ngành lương y, thì xem như mình đã chọn cho mình cái Tâm rồi, thì bằng mọi cách, dù bệnh nhân là ai, giàu hay nghèo, họ đều phải được đối xử, cứu sống như nhau, bằng cả lương tâm nghề nghiệp của mình. Tôi rất buồn khi mình là trong số những con người tận mắt và trực tiếp nhìn thấy bề trái của giới y, bác sĩ bây giờ (tất nhiên tôi không ngây thơ và cố chấp tới mức vơ đũa cả nằm, mà hy vọng rằng đó chỉ là một số - cho dù là số nhiều – những y bác sĩ coi chữ Tài – tiền lớn hơn chữ Tâm). Khi xe đến thành phố, em Bách đã ra đón tôi, đưa tôi đến Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới TP.HCM. Lần đầu tiên tôi gặp bác sĩ Võ Xuân Huy, con trai của thầy tôi ngày xưa, tôi có thiện cảm ngay. Bác sĩ rất nhã nhặn khi tôi cúi đầu chào. “Xin chị chờ em chút xíu nha...”


Chỉ cần như thế thôi, một chút xã giao lịch sự cũng đã tạo dược mối quan hệ tốt đep trong tôi từ lần đầu tiên gặp gỡ này, và tôi bắt đầu hy vọng bệnh tình của tôi sẽ giảm nhẹ hơn.


Trong phòng chờ đợi, tôi hỏi qua những người bệnh gan giống như tôi, họ đều nói bằng một niềm tin tuyệt đối về vị bác sĩ chuyên khoa gan ở phòng khám số 5. Họ nói họ cũng khám và điều trị nhiều nơi nhưng chỉ ở đây, bác sĩ Huy ở phòng số 5 này là mát tay nhất. Bệnh giảm thấy rõ, và ông này giải đáp rất chân tình. Một người đang ngồi chờ khám kể: “Bệnh nặng nhưng ông bác sĩ an ủi, mình cảm thấy bớt lo lắng, nên tôi cứ theo ổng suốt, không đi đâu nữa, tôi khỏi lúc nào không hay, và bữa nay tôi chỉ dến để kiểm tra dịnh kỳ mà thôi.” Và rồi theo số thứ tự, tôi lắng nghe ông bác sĩ khám và tư vấn cho các bệnh nhân khác, thật không sai, bác sĩ và bệnh nhân như người nhà của nhau, hỏi và giải đáp thật vui vẻ, người nào bước ra cũng vui cười, cởi mở.

 

Tôi bước vào cũng thế, bác sĩ xem lại tất cả bệnh án cũ của tôi rồi nói: “Bệnh chị chưa cần phải chích thuốc, em cho chị điều trị trong 2 tháng, chị lên, em xem lại, và cố ăn uống kỹ lưỡng hơn, đừng để cơ thể trúng nắng mưa, không nên thức khuya, nhất là phải sống lạc quan, chị sẽ khỏe thôi.” Tôi phấn khởi vô cùng, tôi nhìn đồng hồ đã 11g25 trưa mà phòng khám của bác sĩ Huy còn khoảng hơn 20 người ngồi chờ. Tôi vội cám ơn, chào bước ra mặc dù tôi vẫn muốn ngồi lại để nghe bác sĩ Huy khám và giải thích nhiều hơn nữa. Tâm lý người bệnh nào cũng muốn được bác sĩ quan tâm và nói rỏ hơn về bệnh tình của mình.


Thay vì như bao lần đi khám bệnh khác, sau khi xong, tôi ra thẳng bến xe về ngay Mộc Hóa, nhưng lần này, tôi nói với Bách: “Em cho chị đến nhà thờ Dòng Chúa Cứu thế ở Kỳ Đồng để chị vào cám ơn Chúa.” Trời mùa hè nắng như thiêu, hai chị em tôi vừa đi, vừa nói với nhau về y đức của các bác sĩ. Chị em tôi cùng có một sự đồng cảm ...Ước gì các y bác sỹ mỗi người đều hiểu cho nỗi lòng của các bệnh nhân, vốn đau khổ về thể xác, họ rất cần an ủi, sẻ chia về mặt tinh thần, như bác sĩ Huy... Một điều rất bé nhỏ, mà tinh tế, phải chăng đã bị vùi lấp trong siêu lợi nhuận, trong cái hào quang bằng cấp mà đa phần những lương y kia cố tình không muốn nghĩ đến.

 

Thầy Bùi Trung Tính, thầy Võ Xuân Sơn và bác sĩ Võ Xuân Huy (con trai thầy Sơn) tại bệnh viện Bệnh Nhiệt đới TP.HCM tháng 4-2010. Đây là lần gặp lại nhau đầu tiên của hai ông thầy THKT là bạn thân của nhau sau gần 40 năm xa cách..

 

Thay lời cuối,cho những dòng suy nghĩ của tôi, xin cám ơn bác sĩ Xuân Huy đã tận tình giải thích và hướng dẫn điều trị về căn bệnh của chị. Cầu chúc em luôn thăng tiến trong công việc để phục vụ xã hội trong tinh thần vì lương tâm, vì tình thương. Em cám ơn thầy cô Xuân Sơn đã trao cho cuộc đời một đứa con xứng đáng là Người. Cám ơn các em đồng trường THKT đã an ủi khích lệ cho chuyến đi khám bệnh lần này. Xin chân thành cám ơn tất cả.
 

TRẦN THỊ THANH NGUYÊN

(Mộc Hóa 23-5-2012)

 

 

 
 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage