Mộc Hóa gặp gỡ
THKT tháng Sáu
* Ghi chép
7 giờ sáng thứ Năm 7-6-2012, Chúng tôi nhân được phone của thầy Ngô
Bảo Toàn rủ rê:
- Rảnh không, cà phê Núi Đất Mộc Hóa?
- Thầy về Mộc Hóa là tụi em rảnh thôi.
Thế là 9g sáng, thầy trò đã quay quần bên bàn cà phê Núi Đất Mộc
Hóa. Bất ngờ là có cả thầy Lê Công Phúc ở Bình Dương cùng về với
thầy Ngô. Phía Mộc Hóa có thầy Trần Văn Thới, còn học trò có chị
Nguyễn Thị Quyến, Dương Tấn Lương, Phạm Văn Đinh, Phan Ngọc Lạc và
bạn Nhẫn - đồng nghiệp của thầy Phúc. Bất ngờ thứ hai là lý do của
buổi gặp mặt “Thầy Phúc đi thăm thây Thới bị té xe gãy vài xương
sườn”. Thầy Thới đã bị tai nạn khoảng nửa tháng, thầy giấu biệt,
ngay cả đám học trò Mộc Hóa cũng chẳng biết gì. Cũng như thây Phúc
cũng bị té trong nhà khá nặng, nhưng học trò cũng chẳng biết để có
lời thăm hỏi.
Từ trái thầy Thới, bạn Nhẫn, thầy Phúc.
Thầy Toàn và thầy Thới.
Thầy Phúc và bạn Định.
Mấy thầy trò chuyện trò mỗi lúc một xôm tụ, nhưng lại chỉ loay hoay
quanh các loại bệnh tật và các loại thuốc, thậm chí còn leo rào cả
đến vấn đề tang ma, đến môt lúc chịu không nổi, thầy Phúc phải cắt
ngang: “Thôi gặp nhau nói chuyện này ghê quá, chuyển chủ đề đi.” Thế
là thầy Toản chuyển chủ đề về chuyện dài Mụ Tám Miền, và mọi người
tiếp theo bằng các chuyện tiếu lâm thật xôm tụ, rồi đây anh em THKT
sẽ còn được đọc chuyện dài nhiều tập của thầy Toàn.
Là người bệnh được thăm, nhưng đồng thời thầy Thới cũng là khổ chủ.
Sau chầu cà phê, tất cả kéo về ngôi nhà mới của thầy. Dù hôm nay chỉ
có một mình ở nhà, nhưng thầy Thới cũng đã kịp thời nấu nồi cháo vịt
hấp dẫn chiêu đãi cả nhóm. Đúng với truyền thống của THKT, mọi người
tiếp tục chiến đấu tập hai, và câu chuyện mỗi lúc càng thêm rôm rả.
Chủ đề vẫn quanh những câu chuyện của thầy trò THKT.
Chị Lạc, chị Quyến, thầy Thới.
Thầy Toàn, thầy Phúc, Định.
Các bạn Phan Ngọc Lạc, Nguyễn Thị
Quyến, Phạm Văn Định, thầy Lê Công Phúc, thầy Trần Văn Thới, thầy
Ngô Bảo Toàn, Dương Tấn Lương (đứng).
Trong câu chuyện, thầy Phúc nói một ý không mới nhưng là tâm sự của
mọi người: Chúng ta tuổi ngày chồng chất, sức khỏe đi xuống từng
ngày, phải tìm những cái cớ để có thể đi thăm và gặp mặt lẫn nhau.
Điều đó mang lại niềm vui sống lạc quan ở tuổi già. Lớn tuổi rồi,
không bịnh đau mới là điều lạ, nhưng may sao chúng ta có nơi để gặp
gỡ và có những người đồng cảm sẽ cùng nhau chia sẻ vui buồn.
Chia tay quyến luyến và tất cả vẫn tin rằng sẽ còn nhiều những buổi
cà phê nhớ nhau THKT.
Mộc Hóa 9-6-2012
Bài: PHẠM VĂN ĐỊNH
Ảnh: DƯƠNG TẤN LƯƠNG
(Do máy ảnh của bạn Lương hôm đó bị hư đèn
flash nên ảnh bị tối. Mong quý thầy cô và các bạn thông cảm.)
|