Mai Tấn Lập về Mộc Hóa vui với bạn bè
Chương trình
dự tính là Mai Tấn Lập (đang sống ở Hoa Kỳ) có ý rủ Phạm Doanh Môn
(ở Úc) về Việt Nam nhân dịp
Noel năm nay, Nhưng bất ngờ mẹ Lập đau nặng tưởng chừng sắp qua đời
cho nên Lập phải về cấp tốc.
Sau 18 ngày lo
cho mẹ nằm bệnh viện, bà khỏe lại xuất viện về nhà, Lập xin phép mẹ
về Mộc Hóa thăm bà con và họp mặt bạn bè.
Lập bộc bạch:”Dì
Ba biết không, mỗi ngày con đều mở trang Web THKT nhìn thấy dì ,thấy
thầy cô bạn bè, con nhớ quá dì ơi, con làm nguyện để có điều kiện về
Việt Nam, con sẽ về thăm trường xưa, thăm bạn bè, vì con đi từ năm
1975 có gặp lại ai đâu. Ước gì trang Web của mình có thể lùi lại 20
năm về trước thì quý biết bao nhiêu hở dì”.
Mai Tấn Lập là
con bà chị họ của tôi, ngày xưa ở đường Hai Bà Trưng, khu nhà thờ.
Mặc dù là Dì cháu nhưng tuổi đời chúng tôi bằng nhau, lại học chung
nhau từ thuở nhỏ nên rất thương nhau.
Lập về không
báo trước, đến Mộc Hóa là 5 giờ chiều, tôi chỉ kịp đưa Lập thăm từng
nhà ở thị trấn, còn Trần Hữu Đức và anh Trần Văn Hai chỉ gọi báo qua
điện thoại mà thôi là đã về tới Mộc Hóa.
Kéo nhau đi
uống café ở nhà Nguyễn Phú Tịch, ăn sáng xong xuôi chỉ mới 9 giờ
sáng, các ông đã tụ tập vào quán Nga - Hui nhậu lai rai, rượu không
mồi.
Chúng tôi gom
lại khoảng 10 người nhưng rất ấm cúng và thân tình.
Khi mấy ông có
rượu vào thì trải lòng ra hết.
Lập tự thú
người con gái đầu tiên trong cuộc đời mình mà minh nắm tay dắt đi
vòng quanh sân trường cảm giác này cho đến bây giờ Lập không bao giờ
quên được (xin được giấu tên).
Rồi kể lại
chuyện nghịch phá ngày xưa đi học, bắt được con rắn nước dài lắm đem
vào lớp khoe với bạn bè không biết làm sao nó bò lên bàn cô Võ Thị
Trà Liên, thế rồi Lập là chủ nhân bị “deux zeros” hạnh kiểm xấu.
Nói về thầy
Lương Văn Liên dạo đó thầy dạy Sử, Địa kiêm Nhạc. Tôi nhớ lần đó
thầy cho thi nhạc, khi bước vào lớp, thầy có vẻ mệt mỏi. Thầy tuyên
bố: “Hôm nay thi nhạc, nhưng mỗi em chỉ hát một câu thôi, nếu ai
hát phạm qua câu thứ hai thi tôi sẽ cho deux zeros”. Cả lớp nhốn
nháo kẻ mừng người lo nhưng rồi tuần tự thầy gọi lên ca, đến lượt
Nguyễn Thị Thanh Xuân (chị của Nguyễn Công Phong). Xuân vừa ca xong,
thầy đưa đôi mắt mệt mỏi: “Xuân ơi!em không còn bài hát nào ngoại
trừ bài này nữa sao? Thầy dạy em ba năm rồi chỉ nghe em ca mãi bài
này thôi.”
Đến lượt tôi,
tôi rất tự tin tôi sẽ ca bài ruột của mình, bài hát này tôi đã nhuần
nhuyễn. Sau giờ giải lao thì thầy Võ Thành Thái gọi tôi lên ca cho
thầy nghe. Tôi bước lên bục, tôi hát không quên dặn lòng chỉ một câu
mà thôi, câu thứ hai la deux zeros. Nhưng khi cất giọng ca “hồn
lỡ sa vào đôi mắt em…” tôi ngừng lại thì thầy nhìn tôi sao em
không hát tiếp. Tôi phân trần thì thầy nói tôi là trường họp ngoại
lệ ca hết bài. Ca xong cả lớp cười rần trời - “trường hợp ngoại
lệ”.
Nhưng niềm vui
rồi cũng có những chuyên ray rứt mãi trong đời.
Thầy Tân ngày
xưa dạy Hán văn kiêm dạy vẽ. Vì thầy là người Quảng Nam nên giọng
thầy cứng lắm. Hôm đó là tiết học cuối, chúng tôi học ở phòng cuối
cặp với trường Bán công. Sau khi điểm danh xong thì thầy nói hôm
nay thầy dạy các em vẽ hình cái nón “lóa”, bên nam sinh lặp lại thật
to. Cái nón lóa hở thầy? Thầy xoay mặt vào bảng hí hoáy vẽ.
Đến bây giờ
tôi không nhớ ai đã đề xuất chuyện bỏ học lên Núi Đất chơi. Tôi chỉ
nhớ là tôi cột hai vạt áo dài cặp đôi guốc nhung trên nách và nhẹ
nhàng thoát ra khỏi của lớp, còn bên nam sinh có bạn nhảy cửa sổ ra
ngoài, nhìn lại trong lớp chỉ còn lại Nguyễn Thị Dình,Trương Thị
Thái, Nguyễn Thị Dưỡng.
Chúng tôi chưa
dám đi ngay, nấp bên hông lớp, tôi thấy thầy tôi bước thấp bước cao
lên văn phòng hiệu trưởng. Có lẽ thầy buồn, có lẽ thầy đã khóc… có
thể thầy đã nhói lòng vì lớp học không bình thường của chúng tôi.
Thầy ơi! Cho
dù chúng con họp mặt nơi đây nhắc lại sự xúc phạm với thầy ngày đó,
cho dù chúng con có nói với thầy ngàn lần xin lỗi vạn lân ăn năn,
thì cũng không bao giờ lấp đầy sự tổn thương trong lòng thầy ngày
nào. Chúng con chỉ cầu xin nơi chốn an nghỉ đời đời, thầy nghe thấu
hiểu nỗi lòng của chúng con hiện tại.
Tiệc kéo dài
đến 4 giờ chiều, nhóm bạn trai không ai chịu về, đến 6 giờ lại kéo
ra cafe Phương gặp lại Nguyễn Phú Tịch và rồi Hữu Đức không còn xe
về Tân An đành ngủ lại đêm tại Mộc Hóa.
Tiệc vui, nỗi
nhớ, kỷ niệm nào cũng phải xếp lại với cuộc sống đời thường.
Thời gian vô
tình và thân phận con người mỏng dòn không đón trước được.
Chúng ta hãy
xích lại gần nhau thêm để tìm về những kỷ niệm dù chỉ một ngày vài
giờ đồng hồ nhưng quý giá thân thương lắm các bạn ạ.
Cám ơn nhóm
THKT thành phố đã hết lòng vì sự sum họp, nối kết của thầy trò THKT.
Cám ơn bạn
bè lớp tôi vì tình thương dù bận bịu xa xôi vẫn về họp mặt.
Xin chân thành
cám ơn tất cả đã cho tôi và bạn bè mình những ngày phút vui vẻ bên
nhau.
TRẦN THỊ THANH NGUYÊN
(Mộc Hóa 13-6-2012)
Thầy
Trần Hữu Đức (trái) và bạn Mai Tấn Lập.
|