Ngày 23-12-2012, Gia đình THKT đã
tới thành phố Biên Hòa dự đám cưới
trưởng nam của thầy cô Nguyễn Xuân Kỳ -
Lưu Ngân Hoa là em Nguyễn Xuân
Thanh kết hôn với cô dâu Nguyễn Thị
Nguyệt Quế, trưởng nữ của ông bà
Nguyễn Hữu My - Lê Vũ Thu Nguyệt
(Bến Tre).
Lý do duy nhất khiến thầy Xuân Kỳ
không thể mời đông đảo Gia đình THKT
- như lòng thầy mong muốn - chỉ vì
vào dịp cuối năm, đám cưới quá
nhiều, nhà hàng lại có mặt bằng quá
nhỏ hẹp. Đây lại là một cơ hội có
một không hai, vì Xuân Thanh là
trưởng nam kiêm luôn út nam (cô con
gái thầy cô đã có chồng bên Nhật
Bản). Vậy mà thầy chỉ có thể mời một
số thành viên THKT mang tính đại
diện mà thôi.
Tại Biên Hòa thì có sẵn anh Võ Tấn
Tràng và bạn Lê Văn Dược - hai học
trò thuộc diện... không mời cũng
tới (chi bằng mời cho cả hai bên
khỏi... lăn tăn). Còn nhóm THKT ở Saigon có thầy
cô Nguyễn Văn Hòa - Nguyễn Thị Ngọc
Thủy, chị Lê Thị Mảnh, vợ chồng chị
Lê Thị Ry, chị Đồng Ngọc Lan, anh
Trần Ngọc Bách, bạn Nguyễn Thanh
Phong (Xẹp) và Kiến Đen Phạm Hồng
Phước. Cô Hoàng Thị Cẩm Thạch có lẽ
chưa thoát được cái hơi hám của
"doomsday" nên bị lỡ chuyến họp mặt
THKT ở Biên Hòa này vào giờ chót.
Sáng sớm, cô bước xuống thang lầu bị
hụt bậc cuối té lật cả bàn chân. Anh
Tràng vốn là bác sĩ - thậm chí là
Thầy thuốc Ưu tú hẳn hoi - nói rằng
cô bị vậy đau lắm, phải mất hơn
tháng trời cố định bàn chân. Khi
nghe Phong Xẹp xăng xái nói sẽ về
đem thuốc giảm đau và dầu xoa bóp
cho cô Thạch, anh Tràng dặn bạn nhớ
chỉ được bóp nhẹ thôi, vì bóp mạnh
tay có thể làm xuất huyết nội nguy
hiểm. Anh cũng dặn chỉ nên dùng
thuốc giảm đau loại nhẹ, kẻo có hại
cho cái bao tử.
Lẽ ra theo kế hoạch, cô Cẩm Thạch và
chị Ngọc Lan sẽ đi xe buýt từ Saigon
tới Biên Hòa rồi đón taxi tới nhà
hàng. Do cô Cẩm Thạch không thể đi
được, chị Ngọc Lan ngồi xe gắn máy
cùng anh Bách (Già Bách than là bởi
chở chị Lan nên anh ấy chỉ dám chạy
xe rề rề). Phong Xẹp thương gã
bạn đang bị bao tử hành nên xung
phong tới nhà chở Kiến Đen đi, cũng
bằng xe gắn máy. Thầy Hòa - cô Thủy
bữa nay hưởng phước có con gái rượu
Hạ Trân lái xe hơi chở đi. Hai chị
em chị Mảnh - Ry cũng đi bằng xe
hơi. Bữa nay lúc sáng sớm trời
Saigon phơn phớt lạnh áp Giáng sinh,
như khoảng 10 giờ là nắng như đổ
lửa. Đi xe gắn máy từ Saigon tới nơi
tổ chức tiệc cưới tại thành phố Biên
Hòa mất gần 1 giờ 30 phút.
Tiệc cưới đãi tại nhà hàng Nhã Viên
Quán ở phường Bửu Long. Đó là một
nhà hàng có khuôn viên rộng, kiến
trúc ba miền, toàn bằng gỗ quý,
trang trí giả cổ thiệt cầu kỳ. Nghe
bạn nói chi phí đầu tư tới 80 tỷ
đồng. Không đắt sao được với những
ngôi nhà lớn dạng nhà rường với
những cây cột gỗ căm xe to đùng,
những vì kèo được chạm trổ cầu kỳ
(nghe nói rước thợ từ Huế vào làm).
Có những câu đối, hoành phi chạm trổ
sơn son thếp vàng. Trong khuôn viên
nhà hàng có bày những chiếc xe ngựa,
những loại lu chum vại đựng nước của
dân ba miền.
Nhóm đi xe gắn máy tới trước, sau đó
tới xe hơi của thầy cô Hòa - Thủy.
Xe của hai chị em chị Mảnh - Ry bị
lạc đường, tới nơi đã hơn 1 giờ
chiếu, sau khi nghi thức lễ cưới đã
xong chỉ chờ "hẩu xực".
Nhân vật nào đây mà dám cả gan giơ
tay che ống kính của Kiến Đen?
Thì ra là chị Ngọc Lan. Vừa gởi xe
xong, chị xua ba gã đàn em vô trước
để mình "chỉnh sửa lại dung nhan".
Nữ mà, đâu thể như ba đứa tôi chỉ
cần đưa mấy ngón tay làm lược quào
qua một cái lại xong. Tôi thì còn
khỏe hơn bởi đầu cứ nhẹ tênh, trống
vắng. Tội nghiệp,
chị Ngọc Lan tìm cách để trốn cái
ống kính của gã Kiến Đen - chị càu
nhàu: cái ống
kính gì mà cái răng mẻ cũng lộ ra
thiệt rõ. Phong Xẹp còn tham gia:
Tới mấy cái mụn trên mặt tui còn bị
hắn khoe ra nữa kìa.
Bạn Phong Xẹp nhảy vô cái thùng xe
ngựa trong khuôn viên quán, trước là
trốn nắng, sau là... mần duyên.
Tất nhiên vốn có máu Yamaha, ông từ
Kiến Đen đâu bỏ lỡ cơ hội.
Mấy chiếc chum vại lu của dân 3 miền
được bày trong khuôn viên quán.
Mặc dù thiệp ghi đón khách 11g, khai
tiệc 12g, nhưng do đoàn đón dâu từ
Bến Tre về trễ nên mấy thầy trò kéo
nhau vào quán cà phê trong khuôn
viên Nhã Viên Quán vừa cho mát, vừa
uống nước chờ. Từ trái qua: chị Ngọc
Lan, Kiến Đen, thầy Hòa, Phong Xẹp
(ngồi), cô Ngọc Thủy, anh Ngọc Bách
và em Hạ Trân - con gái thầy cô Hòa
- Thủy.
Giàng ơi, mần gì mà cô Ngọc Thủy
liếc chừng Kiến Đen với đôi mắt mang
hình... dao cạo như vầy nè? Thì ra cô
làm mặt quạu chỉ vì Kiến Đen khen
cô... ngày càng trẻ ra. Cô phân bua:
Gã Kiến Đen rình chụp hình mình đưa
lên Web rồi chú thích là mình với
bạn nữ nào đó như chị em.
Đúng là oan khiên cho Kiến Đen quá
chừng. Nhìn ảnh hai mẹ con cô Ngọc
Thủy như vầy, mấy kẻ mắt yếu như
Kiến Đen dễ nói là hai chị em lắm
chớ. (Em Hạ Trân chớ nên suy diễn có
hại cho Kiến Đen nghen, chớ hề nói
là em... "già" xuýt xoát... mẹ, mà ở
đây Kiến Đen khen cô Ngọc Thủy - một
trong Tứ Đại Mỹ nhân THKT trẻ ra đó.
Thiệt mà, liếm mũi thế đó!)
Có lẽ tới giờ mới đắc ý nên cô Ngọc
Thủy cười tươi như hoa tươi. Vậy là
cô hết quạu với Kiến Đen rồi nhé.
Mãi tới gần 12 giờ rưỡi, cô dâu -
chú rể mới từ Bến Tre về tới.
Từ ngoài nắng bước vô bị lóa, khi
thầy Hòa chạy tới bắt tay mừng, thầy
Xuân Kỳ không nhận ra thầy, dù hai
người đã bắt tay nhau niềm nở. Khi
vào trong quán, thầy mới hỏi vậy chớ
thầy Hòa Nguyễn đâu. Vậy nên mới có
cái màn bắt tay lại lần thứ hai của
hai ông "đạo" THKT. Thầy Xuân Kỳ là
"đạo thuốc", có nghề bào chế trà hoa
mai và thuốc xức lác, còn thầy Hòa
nổi danh là "đạo sĩ" vì làm thơ có
mùi nhang khói. Kiến Đen lầu bầu: Đó
cô Ngọc Thủy thấy chưa, thầy Hòa trẻ
ra tới mức thầy Xuân Kỳ hỗng nhận
ra.
Tranh thủ còn thời gian đợi bắt đầu
lễ cưới, mấy anh em rủ nhau ra khuôn
viên quán chụp ảnh. Anh Già Bách làm
người mẫu cho Phong Xẹp mần phó
nhòm.
Đặc biệt trong khuôn viên có tượng
Chí Phèo và Thị Nở. Anh Ngọc Bách
nói là mình phải hôn Thị Nở một
phát. Anh hun Thị Nở đã đời mà còn
giở cái thế huynh trưởng ra bắt Kiến
Đen và Phong Xẹp canh chừng Chí Phèo
giùm.
Vốn là người từ lâu ngưỡng mộ... Thị
Nở - người phụ nữ Việt Nam xấu nhất
lịch sử, và vẫn thường xuyên xơi
món cháo hành giải cảm mang thương
hiệu Hàng Việt Nam truyền thống là
"Cháo Thị Nở", Kiến Đen không
thể nào kềm được cảm xúc. đã xông
vào, gạt Chí Phèo sang một bên để...
nựng Thị Nở một phát cho bõ nỗi niềm
hoài mong. Kiến Đen biết tỏng là đôi
tay mình chớ hề có... mắt nên chẳng
sợ phải nhìn thấy gì mà phải... thất
kinh.
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 23-12-2012)
TRANG 01 |
TRANG 02