Cuộc hành trình từ
Denver tới Wichita với tình nghĩa THKT
* Ghi chép
Sau khi
thầy Nguyễn Hữu Thành gọi phone cho tôi
hy vọng sẽ có cuộc họp mặt THKT tổ
chức ở Mỹ, thầy bảo có tin gì mới sẽ cho
biết sau, thực sự mà nói tuần lễ đó tôi
nôn nóng như ngồi trên đống lửa tôi nghĩ
điều đó là ước mơ của những người từng
một thời gắn bó với THKT. Sau những
email qua email lại giữa các thành viên
THKT với nhau, tôi được biết cuộc họp
mặt sẻ tổ chức tại thành phố Wichita
thuộc tiểu bang Kansas vào ngày 1-6-2013
và có một điều không kém phần quan trọng
là anh Phạm Hồng Phước – ông Từ Kiến Đen
sẽ đến Denver thăm chúng tôi rồi hai hôm
sau đó sẽ tháp tùng với chúng tôi bằng
xe từ Colorado đi Wichita thật là thú vị
hết sức.
Chuyến
bay từ Boston đưa anh Phước đến thành
phố Denver nơi tôi đang ở cách xa chừng
trên 3.000km và phi cơ đáp xuống phi
trường Denver (DNA) vào lúc 11:45 PM.
Thầy Nguyễn Hữu Thành gọi phone cho tôi
cho biết những chi tiết như trên và thầy
bảo tôi giờ đó khuya quá thôi
Phong đừng đi đón Phước, thầy nghĩ
giờ đó là giờ ngủ của tôi. Tôi khôi hài
với thầy một câu cho vui: ''Phong
phải đi đón anh Phước bằng cái tình cảm
THKT''. Thầy Thành nghe và cười. Nhà tôi
cách nhà thầy cô hơn 30 phút và ở tréo
đường nhau trên đường ra phi trường.
Tôi có
thói quen đi trước giờ hẹn 15 phút, đi
sớm như vậy, tôi có thời giờ nhìn qua
ngó lại cho vui (có lần tôi trễ hẹn, tôi
mất đi một dịp quá lớn) - chuyện này tôi
sẽ kể cho các bạn sau. Tôi đến được
chừng 10 phút thì thầy Thành và cô Kim
Thọ củng có mặt. Chuyến bay từ
Boston đến Denver thật đúng giờ nhưng
phải mất hơn 30 phút thì anh Phước mới
đến được nơi nhận hành lý sau đó thì
chúng tôi ra xe anh Phước về nhà thầy
Thành tôi thì về nhà vì hai nhà
ngược đường.
Trong
hai ngày anh Phước thăm chúng tôi, tôi
làm tài xế đưa anh Phước và thầy Thành
đi mấy chỗ mà chỉ có tiểu bang Colorado
có mà thôi như vùng Red Rock - vùng núi
toàn đá đỏ và có một sân khấu hòa nhạc
lộ thiên hùng vĩ bậc nhất thế giới. Qua
ngày thứ hai đi đến thành phố Colorado
Springs cách 1g20ph lái xe về hướng nam
của Denver. Đầu tiên chúng tôi đến Học
viện Không quân Hoa Kỳ - nơi đó có trưng
bày chiếc phi cơ B52 đã “về hưu''; và kế
tiệp là vùng núi Cliff Dwellings Meseum
thời xa xưa là nơi cư trú của người
bản địa người da đỏ và chặng dừng cuối
cùng là Garden of the gods ''vườn của
quỉ vương''. Và chiều tối 31-5, anh
Phước và thầy Thành đến thăm gia đình
tôi để có một cuộc "gặp mặt nhớ nhau"
nho nhỏ. Trong lúc đang ngồi lai rai với
nhau, chúng tôi được anh An Ngọc Quang ở
Oklahoma City gọi điện báo tin anh chị
đang phải chạy tránh đợt tornado mới.
Anh cũng cho biết anh Lê Thành Sử đã chở
hai anh em anh Võ Hữu Giảng vừa từ North
Carolina bay sang chạy vô hầm trú ẩn
trong nhà thờ. Chúng tôi vội bật kênh
truyền hình thời sự và nhìn thấy cảnh
trận tornado vừa hoành hành Oklahoma
City. Chúng tôi chỉ biết cùng cầu xin
cho mọi người tai qua nạn khỏi. Thầy Hữu
Thành luôn miệng lẩm bẩm không biết ngày
mai anh Quang và các bạn ở Oklahoma có
thể đi Wichita được không. Lại một thử
thách nữa cho những người con THKT trong
chuyến tìm về với nhau.
Có một chuyện không biết có nên “bật mí”
không? Xế chiều 31-5, sau khi thăm khu
mỏ vàng cũ ở Central City, chúng tôi ghé
casino AmeriStar ăn buffet, sẵn dịp cho
Kiến Đen nghiêng ngó các casino độc đáo
nằm trên núi này. Tôi chợt có ý tưởng
bèn rút tờ 20 đồng ra đề nghị thầy trò
THKt thử thời vận coi sao. Tại sòng
rulet, chỉ sau 2 ván, chúng tôi ăn được
28 đồng rồi… hí hửng rút êm. Tôi nói:
Tối nay tôi mua 28 đồng bia, mời thầy và
anh Phước tới nhà lai rai cho hết mới về
nghen.
Tôi và
thầy Thành hẹn trước với nhau sáng sớm
thứ Bảy 1-6 lái xe đi Wichita để họp gia
đình THKT. Đúng 5:45AM, tôi và bà xã Cẩm
Vân gõ cửa nhà thầy Thành, lúc đó cảnh
vật thật im lìm những hạt sương
trong đêm của xứ lạnh còn đọng trên
những bông hoa hồng nhìn xa lập lánh như
những hạt kim cương thật đẹp và dễ
thương. Tôi vào nhà, cô Thọ mời cafê.
Thầy trò chúng tôi ngồi nói chuyện một
hồi. Xe khởi hành lúc 6:30AM. Trong
chuyến xe hôm đó có 5 người gồm có thầy
Thành, cô Kim Thọ, anh Phước, Cẩm Vân và
tôi, mọi người chuyện trò thật vui. Đi
hơn một giờ, chúng tôi ngừng lại để tiếp
nhiên liệu cho xe lẫn người, lúc này một
chuyện bất ngờ xảy ra, thầy Thành đưa
tay vào túi quần móc bóp ra thì thầy hốt
hoảng: Thôi chết rồi, bỏ quên bóp có
bằng lái xe ở nhà rồi. Xe tiếp tục lăn
bánh, từ giờ phút này do tôi lái. Đề tài
nói chuyện trên xe lúc này là làm sao để
khỏi quên bằng lái khi lái xe, ý của tôi
là gắn dính bằng lái trong xâu chìa khóa
''biết khôn con chồn chạy mất''. Cuộc
hành trình dài trên dưới 1.000km nhiều
chuyện được đem ra bàn cãi thật vui. Tôi
hỏi anh Phước có khi nào xuyên nước Mỹ
bằng xe chưa, anh Phước đáp lại đây là
lần đầu tiên. Hai bên xa lộ 70 (I-70)
trùng trùng điệp điệp cánh đồng rộng mút
tầm mắt xe chạy, tưởng chừng đi bao
nhiêu ngày không ra khỏi. Anh Phước bảo
không phải là những “cánh đồng cò bay
thẳng cánh” mà là cánh đồng ''máy bay
bay hết xăng”. Tôi thì bảo đó là
''cánh đồng bất tận''. Chúng tôi cùng
cười.
Trời xế
chiều nhanh quá vì Kansas đi trước
Colorado một giờ. Hai nhóm ở Oklahoma và
Texas đến trước chúng tôi vì gần đường
hơn chỉ mất hơn 3 giờ lái xe từ Dallas
tới Oklahoma City rồi khoảng 2 giờ đi từ
đó tới Wichita. Trong khi chúng tôi lái
xe mất khoảng 8 giờ. Lúc này điện thoại
trong xe reo liên tục, những câu hỏi như
tới chưa? đang ở đâu? chừng nào tới? đầy
nôn nóng. Vài giờ sau chúng tôi củng tới
nơi tập trung. Đó là nhà anh chị Tám -
Kiều Nga. Từ xa tôi thấy xôn xao nhiều
người đứng ở sân nhà, có vài người mặc
chiếc áo thun xanh THKT, những cặp mắt
như dính chặt vào xe của chúng tôi
như đang tìm về quá khứ xa xôi gần bốn
mươi năm về trước - thời mà những đôi
mắt còn ''nai tơ'' không bận tâm gì
những chuyện chung quanh mình ngoài
chuyện đèn sách mà thôi. Và cuối cùng xe
ngừng hẳn lại, mọi người tay bắt mặt
mừng sau gần 40 năm mới có dịp gặp lại
nhau, các mái tóc cùng ngả hai màu. Có
một chuyện vui trong giây phút đó khi
tôi bắt tay anh An Ngọc Quang, tôi mừng
quá và không hình dung anh Quang ra sau
vì chúng tôi chia tay nhau đã 42 năm,
tôi nghĩ người tôi bắt tay đó là bác An
Ngọc Long là thân phụ của anh Quang, tôi
nói chào bác Long vì hai người giống hau
như hai giọt nước lúc đó tôi nghỉ bác
Long cùng đi với anh Quang họp mặt với
chúng tôi. Anh Quang bảo anh là Quang
đây Phong à. Đêm đó sau khi dự họp mặt
về, anh chị Tám – Kiều Nga không cho mọi
người nghỉ ở khách sạn mà mời tất cả
thầy trò về nhà mình tiếp tục tận hưởng
từng giây phút hiếm hoi được ở bên nhau.
Chúng tôi thức tới hơn hai giờ sáng,
thật là vui.
Sáng
ngày 2-6, sau khi cùng nhau ăn sáng do
chị Sáu – chị của bạn Nuột – mời, thầy
trò THKT chúng tôi chia tay nhau trong
bịn rịn và nước mắt. Ngày vui ngắn chỉ
tày gang là như vậy. Các bạn Wichita dĩ
nhiên là ở lại rồi, nhóm Denver lái xe
quay về (giờ thiếu Kiến Đen đã theo thầy
Mai Văn Nhãn về Dallas để 2 hôm sau về
lại Việt Nam). Tất cả các nhóm Texas,
North Carolina, Massachusetts và
Oklahoma kéo nhau cùng về và ở lại một
đêm tại Oklahoma City theo lời rủ rê của
các anh chị ở Oklahoma. Họ lại có thêm
một ngày đêm lưu luyến bên nhau. Cầu
mong đêm nay ở đó không có tornado.
Hy vọng
hàng năm tại Hoa Kỳ trong sự cố gắng của
mọi người sẽ có cuộc họp mặt các thành
viên THKT.
Chào các
bạn và hẹn tái ngộ lần tới đông vui hơn.
NGUYỄN CÔNG PHONG
(Colorado 6-6-2013)
Cô Kim Thọ và anh Công Phong đợi KĐ
tại sân bay Denver lúc nửa đêm 29-5.
Bốn thầy trò tại sân bay Denver.
Tại sân khấu ngoải trời trên núi Red
Rocks.
Hai thầy trò tại khu casino ở thành
phố mỏ vàng cũ Central City.
Tại vùng núi Cliff Dwellings Meseum của
người da đỏ.
Tại khu núi Garden of the Gods
Tại nhà Công Phong. Từ trái: Cẩm Vân,
Công Phong, KĐ và thầy Hữu Thành.
Nhóm Denver ăn sáng dọc đường đi
Wichita sáng 1-6. Từ trái: Công Phong,
Cẩm Vân, cô Kim Thọ, Kiến Đen và thầy
Hữu Thành.
Tới Kansas.
Vui sum họp THKT tại Wichita. Hàng
ngồi từ trái: Đỗ Văn Tám, anh An Ngọc
Quang, anh Nguyễn Văn Nghĩa, KĐ, chị
Hương, chị Phạm Thị Phưong. Hàng đứng:
anh Võ Hữu Giảng, thầy Nguyễn Hữu Thành,
anh Lê Thành Sử, thầy cô Mai Văn Nhãn,
cô Huỳnh Kim Thọ, chị Kiều Nga, chị Cẩm
Vân, anh Nguyễn Công Phong.