Chuyến đi Châu Đốc
* Ký sự
14 giờ ngày 25-7-2013, Út Quyên trực
chỉ đến Gò Đen, chờ xe lâu quá Út
quyết định lên đường đến Long An. Hi
hi hi!!! Ngồi trên xe đi tuyến Vĩnh
Hưng, Út Quyên phát hiện ra quán ăn
Tiền Tỷ bên QL62 mà Kiến Đen hay ghé
ăn sáng khi về quê, thì ra nó ở đây
nhỉ!!!! Xe chuyển bánh, Út đang mơ
màng thì chuông điện thoại reo thì
ra là của bà Ngọc Phát.
- Đến chưa?
- Chưa! còn đang trên xe, khi nào
đến nơi sẽ gọi.
Xe đến Tân Thạnh, Út nhớ ra là còn
Minh Nguyệt nữa không biết.giờ này
đã đến chưa? Điện thoại cho chế mình
coi.
- Allo Allo!!! Chế Hên hả?
Chế mình nhìn vào máy thấy bốn số
cuối 0004 thì liền lên tiếng
- Con hả?????
- Í ẹ! em Út Quyên đây mà!
- Mày hả Quyên, tao tưởng con tao,
tới chưa?
- Chưa! em mới tới Tân Thạnh, con
Nguyệt lên chưa?
- Nó đang lên, chừng nào tới, điện
thoại cho con Phát nó chở Út đến
quán cơm ngang nhà anh Năm Rắc nha.
- Dạ.
17 giờ 30, cuối cùng thì xe cũng đến
bến, nàng Ngọc Phát trên chiếc xe
đạp điện cũng vừa tới, hai đứa đèo
nhau về nhà anh Hai Khánh Vân thì
Minh Nguyệt cũng đã có mặt tại đó
cùng với Thanh Hữu, thế là cả bọn
kéo nhau ra chợ đến ngay quán cơm,
chế Hên nhà mình cũng đã có mặt trên
từng cây số. Cả đám được “chap” một
bụng no nê do “đại gia” đài thọ,
biết “đại gia” nào không? Chế Hên
mình đó! Chưa hế, sau đó cả bọn lại
kéo nhau uống cà phê. Ngọc Phát gọi
điện ới ời mới thấy Thanh Liêm xuất
hiện, Kiêm Tài bận ẵm cháu không đến
được, Nguyễn Dũng thì nói: “Thùng
nước mắm bể không đi được”. Khánh
Vân bảo: “Nó chảy rỉ rỉ phải không?
Mày mở nắp đổ một cái ọt là xong,
rồi đến đây mau!”. Một lúc sau Dũng
có mặt chắc là nghe lời Khánh Vân mở
nắp thùng nước mắm đổ cho nhanh. Hic
hic hic!!! Thế là phu nhân của Dũng
sau khi đi nhà thờ về thì biết là
mình hy sinh nguyên một thùng
mắm!!!!!
Tâm sự một lúc ai về nhà nấy, hẹn
nhau 6 giờ 30 sáng có mặt tại quán
mì “Quảng hồn” của anh Sính, muốn
biết tại sao có cái tên kinh dị ấy
thì hỏi A Nguyệt sẽ rõ. Út Quyên và
Minh Nguyệt về nhà Khánh Vân - thế
là một đêm không ngủ vì bận… tám.
Sáng hôm sau 5 giờ đài thông tin vừa
kêu lên thì Út Quyên, Minh Nguyệt ,
Khánh Vân cũng đã tươm tất trong bộ
đồ đi đám cưới và lên đường, nhưng
không đến quán mì “Quảng hồn” mà đến
nhà A Dũng.
- Cốc Cốc !!! ngủ gì mà giờ này chưa
dậy?
A Dũng mở hé cửa thò đầu ra nói: “Vô
nhà nhanh, người ta mua đồ giờ nầy
không bán được, bà xã đi nhà thờ
chưa về.”
Cả bọn ba đứa lách vào nhà. Tại tư
gia A Dũng đãi cho một cữ sáng cà
phê – bún rêu. “Bác sĩ” Dũng còn
phải dự trù cho Út Quyên hai liều
thuốc uống tại chỗ và mang theo lý
do Út Quyên không còn mật. Hi Hi Hi
!!! Bác sĩ này không có bằng mà hay
dữ nha.
Ba mươi phút sau, xe đến, trên xe
quân số đã đủ: A Liêm - Chế Hên –
Chế Hiếu – A Đạt – Ngọc Phát – Út
Quyên – Khánh Vân – Kiêm Tài – Minh
Nguyệt – A Dũng hình như còn thiếu
một người ….à ! thì ra Thanh Hữu nhà
ta chưa đến. Ngọc Phát nói:
- Thanh Hữu đau bao tử chắc là chưa
ăn sáng.
Anh Mười Đạt: Ai đau ai đau????
- Thanh Hữu
- Tui chỉ cho một bài thuốc gia
truyền độc chiêu uống vô hết liền.
Út mình nghe mê liền vì Út làm phòng
thuốc nam mà lị!
- Anh Mười chỉ đi, nếu hay mình làm
phước chỉ cho người ta.
Anh Mười nói thật lớn:
- Kêu nó về bảo vợ ra tiệm mua một
gói thuốc ngừa thai uống một lần 2
viên, uống hai lần là hết liền.
Một trận cười không nín được, may là
lúc đó xe chạy về phía nông thôn,
nên chế Hên kêu lớn:
- Bác tài, cho nị “lái”, nị chịu hết
nổi dzồi!.
Thế rồi những câu chuyện vui buồn
của tuổi học trò hình như tái diễn
sau bốn mươi năm gặp lại nhau, trên
chuyến xe về Châu Đốc, Út Quyên được
một phen cười thỏa thích. Nhưng ấn
tượng nhất là bốn câu chuyện:
1) Muỗi cắn quá ! Muỗi cắn quá của
anh Sum.
2) Bài thuốc gia truyền trị đau dạ
dày của anh Mười Đạt.
3) Câu chuyện hai trái ổi của A
Dũng.
4) Chuyện A Liêm ôm thành ghế tránh
bao gạo.
Hi hi hi hi!!!! cười muốn lộn ruột
luôn.
Đến 12 giờ, cả bọn cũng đến được nhà
của Thanh Sơn, sau khi chào hỏi làm
thủ tục xong, thì giờ ăn đến rồi!
giờ ăn đến rồi! 11 đứa cùng bác tài
xế là đúng một mâm thưởng thức 2 món
đầu xong đến món thứ ba rất đặc biệt
“Tôm sốt cà + bánh giò cháo quãy”
không biết đói từ năm bốn lăm hay
là tại món lạ, hay là ngon không
biết, Khánh Vân đòi một hơi ba dĩa,
chủ nhà hết hồn nhưng hên là còn mâm
cuối bao nhiêu vét hết. Ăn xong Ngọc
Phát nhà ta bắt đầu quậy, hái hai
trái mít chưa đủ, hái thêm một trái
nữa khoảng mấy chục kí lô còn khen
mít chặt chặt chặt, chắc là mít ngon
đấy.
Trong vườn nhà bàn Thanh Sơn ở
Châu Đốc. Út Quyên đứng ở bìa trái.
Ảnh: NGUYỄN VĂN DŨNG.
14 giờ cả bọn từ giã gia đình Thanh
Sơn ra về. Hình ảnh Khánh Vân vác
trái mít chút xíu nữa bỏ mạng tại
Châu Đốc rồi chứ đừng nói là ảnh
được lên mạng.
Trên chuyến xe trở về Mộc Hóa chất
chứa biết bao câu chuyện vui được kể
mà Út Quyên chỉ ghi lại một ít. Vế
đến Mộc Hóa đúng 16 giờ. Cả bọn
quyết định ăn cơm xong là đi karaoke
luôn vì mấy ông toàn là tiểu đội phó
nên nếu về thì không được đi nữa. A
Liêm nói:
- Tụi bây lo thân tụi bây, tao có
hai bộ đồ để lo lót vợ tao rồi!
A Đạt:
- Thôi tản hàng tụi bây ơi tao về!
Ngọc Phát:
- Mười Đạt là tiểu đội phó gương mẫu
nên về trước đi.
Nhưng cuối cùng ai về nhà nấy, tối
gặp nhau ở karaoke Quỳnh Như, tiếng
hát của các bạn có già đi nhưng lúc
nầy Út Quyên thấy hình như ai cũng
trẻ lại, nhất là tiếng hát của A
Dũng – Kiêm Tài và Thanh Hữu. Hình
như có một ma lực nào đó làm cho
tiếng hát của Hữu vui hơn, chờ đợi
hơn, cũng như tiếng hát của Minh
Nguyệt cũng không thua gì Thanh
Hữu.
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, tất cả
chia tay trong sự tiếc nuối. Nhưng
không!!!!!! Chúng ta sẽ gặp lại trên
chuyến xe Tây Ninh sắp tới các bạn
nhé!!!!! Thầy Tấn Trưởng ơi! Cô
Trung Dung ơi! Hãy đợi đấy!
ÚT CHÍN NGUYỄN THỊ KIM QUYẾN
(Cần Giuộc 4-8-2013)
Xin xem thêm phóng sự ảnh về chuyến
đi Châu Đốc này.