Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

COLORADO KÝ SỰ 9-2013 #03:

 

 

Ăn bún mắm thái tại thành phố Một Dặm (Mile High City)

 

Sáng 18-9-2013, sau chầu uống cà phê của ba thầy trò: thầy Mai Văn Nhãn, thầy Nguyễn Hữu Thành và Kiến Đen, thầy Thành đi làm - hãng ở cách nhà chỉ khoảng 5 phút xe. Buổi sáng, thầy Thành không uống trà hay cà phê mà đi vô sở uống loại ngũ cốc gọi là oatmeal (yến mạch) được thầy xay thành bột, pha với sữa và đường. Thầy nói nhờ 2-3 năm nay ăn sáng như vậy mà lượng cholesterol của thầy xuống hẳn.

 

Nhà có chiếc máy pha cà phê Keurig K-Cup Single Cup Brewer có kiểu dáng rất đẹp do con gái cô Huỳnh Kim Thọ mua tặng mẹ, nhưng chủ yếu chỉ để dùng cho khách; cô Thọ tuy mê cà phê nhưng phải là cà phê Việt Nam. Thầy Hữu Thành dù không uống cà phê, nhưng đã chọn cho thầy Nhãn cup cà phê mà ông thầy Dallas cứ hít hà khen ngon.

 

Lát sau, Kiến Đen đang làm việc dưới basement thì cô Nhãn xuống hỏi có đói không, cô làm đồ ăn sáng cho cả hai thầy trò. Xúc động dữ lắm, khi ở Dallas cũng như sang Denver, cô Nhãn luôn chăm sóc Kiến Đen giống như một người mẹ cưng con trai, lo từng miếng ăn, đồ uống, giấc ngủ. Có lẽ tôi được hưởng xái, cô dành hết tình yêu thương các học trò THKT của chồng mình (thầy dạy lý - hóa ở Trung học Kiến Tường từ 1962-1967) cho tôi đại diện hưởng.

Vậy là thầy cô và tôi cùng ăn món bánh mì ốpla (oeufs au plat). Cô chiên 4 quả trứng gà, phần học trò được chia tới… 3 quả. Cô Kim Thọ nói rằng ở Mỹ, người ta ăn bánh mì ốpla với 4-5 quả trứng lận.

 

Bữa trưa, do còn độ bánh xèo do anh chị Công Phong - Cẩm Vân tự tay làm để chiêu đãi vào buổi chiều, cô Kim Thọ cho mọi người ăn món bún mắm thái. Cô và cô Nhãn đã kỳ công chuẩn bị cả buổi sáng. Mắm thái được trộn thơm và ngon cực. Có thêm thịt heo ba chỉ xắt miếng mỏng. Cô Thọ còn kèm theo món mắm tép chua (tép bạc ngâm rượu, gừng, giềng cho chua). Giá như có được bún tươi như ở Việt Nam thì còn trên cả tuyệt vời hơn (nhưng ở Mỹ, hầu như bún, phở, mì đều là loại khô đóng gói, khi ăn mới trụng nước sôi). Hai cô trộn ớt vào mắm thái cay tới mức thầy Nhãn và tôi vừa ăn, vừa… khóc! Thầy Thành là dân miền Trung (Lagi) nên cay tới cỡ nào cũng vô tư. Cô Thọ nói rằng ông bà mình phán: phụ nữ mà mài dao càng sắc hay làm món ớt càng cay là càng ghen. Rồi cô làm mặt tỉnh hỏi: vậy chớ cô có ghen không khi chỉ cần liếc lưỡi dao vài cái là bén như dao cạo và đụng tới trái ớt nào cũng cay xé miệng! Chỉ thấy thầy Thành tủm tỉm cười! Cô Nhãn phân bua với cô Thọ: “Em đưa ớt, chị chỉ xắt thôi à nghen!”

 

KIẾN ĐEN

(Denver, Colorado 18-9-2013)

 

 

 

 

Thầy cô Mai Văn Nhãn.

 

 

 

 

 

Cô Kim Thọ và thầy Hữu Thành.

 

 

Từ trái qua: thầy cô Mai Văn Nhãn, cô Kim Thọ và thầy Hữu Thành.

 

 

 
 


Copyright © 2010 - 2013 Trung hoc Kien Tuong Homepage