Trả nợ thơ cho
Xuân Bắc
Cô Huỳnh Trung Dung (2014)
Hơn một năm trước, Xuân Bắc một mình
một xe tải ghé thăm tôi.
Và không lâu sau đó, lần nữa lại ghé
qua nhà.
Vừa happy (bởi lần nào cũng có quà),
vừa thắc mắc.
Em nhỏ nhẹ: Bài thơ Vịnh cô Trung
Dung em tặng cô trên trang web Trung
học Kiến Tường cô có thấy
không?
|
Vịnh cô Huỳnh Trung
Dung
Một cảnh trời Tây
(*) với núi non
Thêu hoa, dệt gấm
giữ lòng son
Trải bao năm tháng
không ngần ngại
Bởi thấy cõi trần
chỉ dối gian
Tiếng chuông, tiếng
mõ đưa vọng lại
Chợt thấy lòng mình
nhớ bâng khuâng
Biết bao trai trẻ
hồi thời đó …
Để mắt trông theo dạ
ngẩn ngơ…
HOA PHONG TRẦN
(Mộc Hóa
21-1-2011)
---
(*) Nữ chưởng môn
phái núi Bà Đen đang
sống ở Tây Ninh, quê
mình..
|
|
|
Dĩ nhiên là tôi có đọc, đọc kỹ là
đằng khác.
Chỉ có điều là tôi không trả lời trả
vốn gì cả. Bởi đọc thơ thì rất dễ,
chứ làm thơ thì đâu phải lấy đồ
trong túi ra như thầy Nguyễn Seatle
hay thầy Bùi Lãng tử. Đã vậy, họa
một bài thơ còn khó hơn, nhất là thơ
tô hồng chuốc lục cho mình. Hỗng lẽ
a lô cầu cứu thầy Hòa Đạo sĩ hay
Kiến Đen (toán ai nấy giải) nên bấy
lâu nay tôi đành đóng vai người bất
lịch sự!
- Hôm nay em đến đây ....
Tôi ngắt lời: Để đòi thơ, có phải
vậy không?
Em cười và từ tốn đặt lên bàn một
phong bì xinh xắn. Mở ra, đầy ắp
những.... thơ là thơ. Tôi lật đật
lướt qua hơn mười trang nắn nót. May
quá, không có bài nào vịnh tôi cả.
Em đến thăm tôi một ngày không
hẹn,
Hoa Phong Trần vai áo bụi đường xa
Trời Tây Ninh nắng trên cao đỗ lửa
Em đến đây bởi chung một Kiến Tường
........................................................
Hẹn nợ em, hơn một năm rồi.
Hôm nay, tôi trả!
Lỡ bước quay về chốn núi non
Bụi đường nhòa nhạt phấn cùng son
Bọt bèo danh lợi theo dòng nước
Vàng đá... ơn người đã dối gian
Sách vở một thời thôi khép lại
Công danh nào phải chuyện bâng
khuâng
Tình ngỡ đã quên sao vẫn nhớ
Cuối đời lòng vọng động chưa yên
HUỲNH TRUNG DUNG
(Tây Ninh 15-8-2014)