Của người phúc ta
Gần hai tháng trước,
từ Canada, thân sinh
cô Lê Kim Ngọc có
nhờ người cầm về
Việt Nam một ít quà
cho những người quen
cũ. Trong danh sách
người nhận, ngoài
những thân nhân, còn
có tôi và Nguyễn.
Cô Ngọc không phải
là người xa lạ với
THKT. Và ba cô Ngọc
là thầy Lê Ngọc Thọ
dạy Lý - Hóa năm tôi
học lớp đệ Tam
trường Trung học Tây
Ninh niên khóa
1965-1966.
Gần 50 năm không
gặp, tôi chẳng mấy
khi thăm hỏi vậy mà
thầy vẫn quan tâm
chăm sóc tôi. Và tôi
đã vô tư xem điều đó
như môt chuyện bình
thường. Nước mắt
chảy xuôi mà!
Nhưng với Nguyễn,
thầy chỉ biết qua
lời kể của vợ chồng
cô Ngọc (lần họp mặt
THKT 26/6/2011, Khoa
- chồng của Ngọc -
có về tham dự, tình
cờ gặp Nguyễn) vậy
mà đây không phải là
lần đầu thầy quan
tâm đến Nguyễn...
Tôi có điện thoại
cho Nguyễn, dặn khi
nào đi chợ ghé nhà
Trần Thị Hên nhận
tiền. Nhưng được
biết là đang mùa lũ
về, lại thêm con
đường dẫn vào nhà
đang thi công dang
dở, đất đá đào đắp
ngổn ngang, thêm
nước lớn đổ vào nên
đành phải đợi.
Nước vẫn còn trắng
đồng nhưng Kiêm Tài
và Dũng đã lặn lội
đến nơi trao tận tay
Nguyễn món quà của
thầy Thọ. Cám ơn hai
em đã không ít lần
vì tôi mà bôn ba đây
đó và cũng cám ơn
Hên thật nhiều.
Tuy nhiên, tôi hơi
bị bất ngờ khi thấy
tên mình trên phong
bì trao cho Nguyễn.
Xin được thêm phía
trên, góc trái bao
thư: Quà của thầy Lê
Ngọc Thọ - Canada.
HUỲNH TRUNG DUNG
(Tây Ninh 15-12-2014)
|