Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

Bạn Phạm Doanh Môn đòi truy tố trang THKT ra tòa, còn tôi truy tố ai?

 

Gửi bạn Phạm Doanh Môn, người bạn chưa thân nhưng đã mến. Thật ra, tôi không muốn nhắc lại chuyện này, vì dù sao cũng cám ơn bạn đã chỉ đường tôi về ngôi nhà cũ… Nhưng, do bạn không chịu yên cứ muốn “ kiếm chuyện” nên tôi đành phải “bạch hóa” những sự việc xảy ra đằng đẳng suốt… mấy ngày nay!

 

Bạn còn nhớ phải không? Sau khi bạn đọc Mộc Hóa thời tụi mình còn nhỏ (MHTTMCN) của tôi đăng trên trang Văn Tuyển, bạn đã comment muốn gặp người bạn chung trường. Tôi thật mừng, liên lạc ngay với bạn, và bạn gửi trả lời tôi bằng mấy tấm hình lớp đệ lục A của chúng tôi ngày xưa, ngoài ra còn kèm theo tấm hình của thầy Bùi Trung Tính mà không một lời giải thích?

 

Tôi thật bất ngờ, và dĩ nhiên là thật mừng, vì thầy Bùi Trung Tính, khi dạy Văn cho tôi năm Đệ Lục, có lẽ Thầy thấy tôi có khả năng về văn chương nên đã khuyến khích và tặng một phần thưởng GIỎI VĂN rất hậu hĩ, gồm nhiều sách vở và đặc biệt có một cây bút Parker với lời nhắn nhủ “Thầy mong em sống xuất sắc với nghề cầm bút”… Tôi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên với tình thương và sự đùm bọc của ông bà Ngoại, nên khi nhận được phần thưởng đó, tôi đã cảm động đến rơi nước mắt…

 

Bao nhiêu năm dài trôi tuột - cây bút không còn, những cuốn sách đã rách nát, nhưng, những lời khuyên dạy nhắn nhủ của Thầy vẫn chói gắt trong tâm trí tôi… Để rồi, trãi qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu vinh quang mời mọc cám dỗ, nhưng tôi can đảm dứt khoát đeo đuổi việc học tới nơi tới chốn và chọn cho mình nghề cầm bút!

 

Trong thời gian theo nghề dạy học tại Mỹ Tho, năm 1990, trong một tai nạn khủng khiếp, khi nằm điều trị tại bịnh viện, qua tin tức của những người học trò…. Thầy Cao Thành Phát từ Gò Công vội vã đến thăm đứa học trò cũ của mình. Thưa Thầy Cao Thành Phát, em còn nợ Thầy một lời cám ơn trong công ơn Trời biển mà Thầy, Cô đã dạy dỗ chúng em. Cũng như em còn nợ Thầy một lời cảm ơn khác, do những giọt nước mắt lặng lẽ của người Thầy thấy đứa học trò của mình đau đớn trên giường bịnh!

 

Sau đó sang Hoa Kỳ. Bước qua một cảnh đời khác, tôi can đảm chọn nghề viết văn và may mắn được kết nạp làm hội viên của Hội Văn bút Quốc tế (International P. E. N. Vietnammese Writers Abroad P. E. N  Centre Florida Chapter). Đây không phải là một danh dự nhờ những lời khuyến khích của Thầy tôi ngày xưa sao?

 

Vì thế, tôi phải chia sẽ cái vinh dự này với Thầy tôi - Thầy Bùi Trung Tính!

 

Cuộc tìm kiếm lại các Thầy Cô và những bạn học cũ được manh mối là nhờ bài viết MHTTMCN được đăng tải khắp các trang báo in,  các trang báo mạng tại hải ngoại và bài đó cũng được lọt vô Google. Hàng chục người nhắn tin làm quen, nhưng hoài công… cho đến khi tôi nhận được lời nhắn và mấy tấm hình của bạn Phạm Doanh Môn mà tôi đã đề cập ở trên.

 

Nhưng chuyện đơn giản như vậy, thì đâu có chuyện gì để nói! Đằng này bạn làm tôi “lên tim” bằng cách sau khi bạn gửi mấy tấm hình  không một lời giải thích, và bạn lại chọn cách làm thinh!

 

…Tôi chờ đợi suốt ngày hôm đó, với tâm trạng mơ hồ, hồi hộp, thắc mắc là làm sao bạn có những tấm hình cũ kỹ này? Tôi chờ đợi lâu thật lâu (tôi cảm thấy vậy) và rõ ràng trái tim tôi bắt đầu trở chứng (vì  tôi bị bịnh rung tâm nhĩ, khi vui nó đập điệu Rock & Roll, khi buồn nó đập điệu Jazz, nên hôm tháng rồi tưởng đâu tôi “tạm biệt nhân gian” vì nhịp đập loạn xạ từ 180 – 250 trong một phút!).

 

Cho đến khi tôi báo động, tôi sắp gọi 911 để đi cấp cứu rồi đây, thì bạn mới hoảng hồn, bèn thú thật là… mấy tấm hình đó bạn lấy từ trang TRUNG HỌC KIẾN TƯỜNG!?

  

Xin hỏi Webmaster Phạm Hồng Phước, những lời tôi trình bày trên có đủ lý do để tôi nhờ đến luật sư không? Hay là thôi vậy, về lại nhà Mẹ của mình - gặp lại Thầy Cô bạn bè vui quá, thỏa lòng rồi, nên xí xóa chăng?

 

Thân quý,

                       

NGUYỄN THỊ VÂN HỒNG, thụyvi

(Michigan 21-4-2010)

 

THAM KHẢO:

Thư thông báo khởi kiện Website THKT

Thầy Phạm Dzoanh Môn, 20-4-2010

 

 
  QUÁ GIANG

Thầy Phạm Doanh Môn kính.

Lần này thầy khó thoát rồi. Thầy sẽ không còn có thể tiếp tục ẩn mặt sau cánh gà hết xúi người này vào ngôi nhà chung THKT, lại giục kẻ khác trở về ngôi trường cũ, mà bản thân mình chỉ làm một "anh mõ" chạy xẹt xóm Đông, bay vù thôn Đoài rao báo đã có THKT Từ đường, anh em lưu lạc tứ xứ hãy mau quay về!

Cho tới nay có ít nhất là ba "nạn nhân" của thầy.

Nạn nhân thứ nhất. Trong lá e-mail đầu tiên bạn Vân Hồng gửi về, người học trò cũ của THKT viết rõ rằng: "Tôi là Nguyễn Thị Vân Hồng, là học sinh của trường Kiến Tường. Xin cho tôi liên lạc gấp với thầy Bùi Trung Tính. Hiện nay tôi đang ở Hoa Kỳ và đang vướng bịnh tim rất nặng, may mắn, có anh Phạm Doanh Môn gửi địa chỉ trang Web của trường. Thật vui và cảm động đến chảy nước mắt. Gửi e-mail này, em ngong ngóng chờ tin của thầy Tính ngày xưa của chúng em."

May phước cho thầy là người "bị bịnh tim rất nặng" này đã vượt qua nổi cơn xúc động có lẽ có cường độ kẻ chín người bù so với trận động đất Haiti đầu năm. Chết thật, thầy còn cả gan làm cho Vân Hồng "chảy nước mắt". Thầy ơi, "nước mắt giai nhân" từ cổ chí kim còn quý hơn nước Cam Lồ nữa mà. Nó công phá còn hơn acid nữa đó! Ông bà mình xưa nay dạy: trên đời có 4 cái ngu: làm mai, gán nợ, gác cu, cầm chầu. Nhưng cái "vô địch ngu" - tiếng Huê Kỳ là ultimate stupid - chính là chọc cho con gái khóc! Thiện tai! Thiện tai!

Nạn nhân thứ hai. Thầy Bùi Trung Tính vốn bị bệnh tim, từng phẫu thuật, đang phải mang cái stent trong "quả tim đỏ màu son phụ nữ" của mình. Bao lâu nay thầy luôn mòn mỏi, khắc khoải tìm kiếm tin tức về cô học trò cưng thiệt là cưng Vân Hồng. Vô vọng. Cứ tưởng kiếp này coi như là The End. Vậy mà thầy Môn lại nỡ lòng nào đứng đằng sau xúi giục Vân Hồng rồi còn dẫn lỗi đưa đường cho bạn ấy Trở về mái nhà xưa? Báo hại, tối hôm đó, khi nghe tôi gọi điện báo Vân Hồng muốn gặp qua điện thoại, thầy Tính chỉ kịp... trối trăng (xin lỗi, gõ nhầm) thốt lên: Tốt rồi! Tốt rồi! rồi bỗng im bặt. Tôi tưởng thầy lên cơn nhồi máu cơ tim, gọi inh ỏi: Thầy ơi! Thầy ơi! Lay tỉnh bớ thầy ơi! Hồi lâu, mới nghe giọng thầy Tính nhẹ như từ cõi u minh vọng về: Thầy đây! Thầy xúc động chết đi được!

Nạn nhân thứ ba. Báo hại suốt đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Thầy Môn biết tôi là kẻ sống nội tâm, cực kỳ nhạy cảm, đa sầu đa cảm, khóc gió thương mây mà. Tôi luôn bị ám ảnh với chuyện Vân Hồng bị bịnh tim rất nặng. Giai nhân thiệt sự vàng 9999 đã khó kiếm. Đằng này lại còn là một giai nhân tài hoa nữa chứ. Đã vậy, tôi còn bị thầy Tính "dội bom mail" như B52 bừa cả đêm. Thầy viết, thầy kể về Vân Hồng, cô học trò cưng của mình. Báo hại, sáng hôm sau, tôi lờ đờ chạy xe vô cơ quan, người như lơ lửng trên mây, may là không xảy ra một accident! Chưa hết, tôi còn bị thầy Môn gián tiếp làm cho mình giảm một mớ uy tín vốn đã chỉ bằng cái lá mít trong mắt nhân viên của mình. Buổi sáng đó, cô thư ký xô cửa bước vào phòng sau khi gõ hoài không thấy phản ứng để rồi chứng kiến hình ảnh cực kỳ khó coi của sếp mình đang ngoẻo đầu phi khò khò trên ghế! May phước cho tôi, và cũng là một yếu tố để xét giảm tội cho thầy Môn, là bữa đó cô nàng không cắc cớ móc mobile phone ra chụp ảnh tôi rồi phát tán trên Internet!

Còn chuyện này nữa. Sẵn nói thì nói luôn. Thầy biết tôi trăm công nghìn việc mà. Vậy mà thầy nỡ lòng nào xúi giục ngày càng thêm nhiều người con THKT trở về trường Mẹ khiến cái thân ông Từ giữ cửa Từ đường của tôi mất quá nhiều thời gian, công sức tiếp khách, phục vụ họ. Người nào cũng cầm tấm visa do thầy Phạm Doanh Môn ký tên với cái triện đỏ chói đóng bằng mỡ Kangaroo.

Kết luận: Thầy làm sao coi cho được thì làm đó. Thầy không thể bán cái chạy làng mãi được đâu. Ngôi nhà chung THKT không thể thiếu... thầy! Boong!

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 21-4-2010)

 

 

 

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage