Tản mạn cuối … của thầy Bùi
Lãng tử
Tối qua (16-5-2010), đang thiêm thiếp ngủ thì
có tin nhắn của trò Trần Ngọc Bách (22g53ph). Nội dung: Mừng
Thầy đã “Retour”. Dù trò mừng hụt, nhưng quý hóa thực cho lòng mong
ước của trò về ngày tái họp của thầy. Trò đòi “nồi chè khao” cho
THKT. Thầy trả lời ngay OK. All right về nồi chè thôi trò Bách ạ!
Thầy định ngày 20-6 mới trở về với cố nhân một thời đã xa…
Thầy xác nhận bút danh TT
Saigon như một quyết định mới cho chung cuộc, sau nhiều
đêm gác trán nghĩ suy, sau những góp ý chân tình của THKT. Cái chung
cuộc vẹn tình vẹn nghĩa…đôi đàng!
Sáng qua, thầy Lê Công Phúc từ Bình Dương goi
điện nói vui: Các trò THKT đòi “làm thịt”
thầy đó. Mình hỏi vụ gì? Thầy Phúc nói vụ
thầy “múa gậy vườn hoang ở Mộc Hóa” thời trai trẻ!
Khà, khà, khà. Đừng méo mó nghề nghiệp quen tay
“thi hành án” nhen cha nội… vì bản thân mình có công với THKT mà!
Thêm nhân thân tự cải tạo tốt tình cảm nữa. Ngài Bao công Bình Dương ạ…
Bây giờ đã là mùa Hè tuổi 70. Thấm mệt rồi.
Bươn chải, lãng tử mãi đến phút giây nào đó cũng phải rã rời. Thực
tế, lòng mình cũng có nhiều cái khó tả lắm. Một chút tự ái, một chút
sĩ diện, một chút lẫy hờn lặng lẽ qua… và nhiều chút nữa tạo nên một
Bùi Lãng tử không giống ai. Mười năm cũng day dứt lắm rồi, giờ cần
bình thản hơn, cần an thần hơn cho những buổi sáng rồi đây ở quận 4
sẽ có thêm cặp bạn già bên nhau – vợt cầu lông trong tay – huơ lại
đường cầu lả lướt xưa, một thời thể thao lãng mạn THKT. Chứng nhân
vẫn còn đây: thầy Nguyễn Trọng Hòa, trò Trần Kim Anh, trò Huỳnh Ngọc
Phát; trò Lê Thị Minh Nguyệt luôn bế em bên nách dự khán các trận
cầu “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e" (Kiều) trên sân khu cư xá
Công chánh Kiến Tường. Các trò này về sau đều là cô giáo, nối nghiệp và thành
đồng nghiệp của thầy.
Góc giường và sự đơn lẻ.
Bàn làm việc quạnh hiu.
Bây giờ, nhìn lại căn phòng quá ư tự do của
mình. Tĩnh lặng thiệt, từ cái bàn, chiếc ghế ngồi, cái giường trơ
trọi, cái sào vắt quần áo, cho đến cái quạt điện… Tất cả đều vô hồn,
không chút hơi ấm. Thế mà mình đã sống với chúng suốt 10 năm nay!
Buổi tối mình ngủ rất sớm, từ 20g – 21g đã chợp
mắt, sau khi uống viên thuốc Clopidogrel (chống tập kết tiểu cầu,
dành cho bệnh nhân đã nhồi máu cơ tim). Đầu giường luôn là chiếc
điện thoại di động, kế bên là chai thuốc nhỏ mũi khi cần, cái hộp
nhỏ đựng viên thuốc Aprouvel 150mg (huyết áp), Simvastatin 10mg (làm
tan mỡ) và vài viên thuốc chống co thắt ngực,
dùng khi khó chịu ngực. Chỉ một mình mình tự xử khi xảy ra sự cố. Ừ,
sao bây giờ mình mới thấy là bấy lâu nay mình mạo hiểm quá, ở tuổi
này, lại từng mổ tim nữa, sống cu ki một mình lỡ có gì thì chỉ có
nước... một mình mình đi "về đích"!
Buổi sáng mình thức rất sớm, lúc 2 hoăc 3 giờ.
Mình bật đèn, mở laptop, xem website THKT. Có bài đọc vài ba lần
chưa thấy đã. Có hình mê mải ngắm nghía rồi bật cười, khoái chí về
mấy câu phụ đề dí dỏm của Kiến Đen thêm sự tung hứng của thầy Bùi
phụ họa.
Nhận xét về thơ trò Phước lóng rày. Chàng đang tuổi "hưởng dương",
tương lai còn dài, thế mà đã vội trở về Tình Xưa Lớp Cũ hơi... bị nhiều!
Coi chừng sắp sửa khui chuyện "thâm cung bí sử học trò" hay xếp loại
top 10 "Mỹ nhân Áo trắng sân trường" rồi đây. Nếu cần, trò tham vấn
thầy "Ngô Nguyên soái" nhé! Một số thầy trò THKT thầm phục thầy Toàn
lắm chiêu ngoạn mục đấy! Đừng nên bỏ sót kho tư liệu sống cực quý
này nhé. Không tin cứ tham vấn thầy Lê Công Phúc chuyên gia "thi
hành án" sẽ
rõ thôi mà. Để rồi coi ai sẽ bị "làm thịt" trước!
Đọc xong Web THKT lại mở e-mail xem có thư ai gởi mà trả lời. Xong
bao nhiêu đó thì trời đã rạng sáng.
Lớp học tại gia rồi đây sẽ dẹp khi mình rời căn
nhà mướn này. Đang giữ chân gia sư cho vài gia đình học sinh có nhu
cầu và tin cậy mình. Tiền “gia sư” tiếp tục trả
góp gần 10 triệu cho chiếc xe Attila đang làm chân đi lại…
Còn tiền hưu của TT Saigon
quyết đủ sống khiêm tốn cho đôi bạn già THKT. Ông bà mình dạy: Khéo
ăn thì no, khéo co thì ấm mà.
"Tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc.
Tri nhàn tiện nhàn đãi nhàn hà thời nhàn."
(Nguyễn Công Trứ)
Tạm dịch:
“Biết là đủ, cho là đủ, thì nó là đủ
Biết là nhàn, cho là nhàn, thì nó là nhàn”.
“Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”
(Diễm xưa) hay “Cuộc đời đó có bao lâu mà
hững hờ" (Mưa hồng). Lời nhạc Trịnh Công Sơn giờ mới thấy hay,
thấy thấm!
Thôi thì xin tất cả hiểu cho mình. Bao nhiêu
năm nay mình cứ tưởng mình sống một mình, nên chỉ biết sống cho
riêng mình, với cái não trạng kiếp này thế là xong. Bây giờ, đùng
một cái gặp lại được các bạn bè đồng nghiệp xưa, các học trò cũ của
thời THKT, sum vầy trở lại dưới mái gia đình THKT, mình không còn lẻ
loi, cô độc nữa, và mình cũng phải sống có trách nhiệm vì gia đình
THKT. Và thật là kỳ diệu THKT, từ mái ấm gia đình THKT, mình như
bừng tỉnh cơn mơ giữa ban ngày trở nên yêu quý, trân trọng biết bao
cái mái ấm của gia đình mình. Mình sẽ vượt lên chính mình trong lần
trở lại cuối cùng này. Trở lại Bùi Trung Tính Lão sư và trở về mái
nhà xưa.
TT Saigon
(TP.HCM 17-5-2010)
Ghi chú:
TT Saigon là ngoại hiệu do hai trò Phạm Hồng Phước và Trần Ngọc Bách
tặng. Chớ mình nào dám tranh danh với TT Colo và TT Cali là những
cặp đôi hoàn hảo...
|