Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

TẢN MẠN VỀ TRÒ

 

An Ngọc Quang và tình nghĩa THKT

 

Sáng nay, trong lúc lơn tơn đi bộ vào công viên như thường nhật, chợt điện thoại trong túi rung lên lúc 6g sáng Saigon.

 

Tôi nhanh chóng rút cell phone đưa lên tai. Một giọng nói chậm rãi, trong trẻo, nhỏ nhẹ, lễ phép từ đầu bên kia vang lên: "Xin lỗi, có phải em đang hân hạnh tiếp chuyện với thầy Bùi Trung Tính không ạ?!" Tôi nhanh nhẩu: "Phải rồi, chính Bùi Trung Tính đây, xin lỗi ai đó…"

Đầu bên kia tiếp: "Thầy còn nhớ em không? An Ngọc Quang đây…"

 

Lúc mở máy nghe, tôi đã chú ý con số người gọi hiển thị: 0088888082… Tôi đinh ninh đây là số từ nước ngoài. Tôi mừng rỡ:  "An Ngọc Quang đệ Lục A ngày xưa phải không? Lớp trò Vân Hồng, trò Lê Mỹ Lệ phải không?"

 

Đầu bên kia: "Vâng, kính thầy ạ. Em là An Ngọc Quang đây. Ôi em mừng quá, không ngờ sau 40 năm em mới gặp lại thầy, người thầy hướng dẫn mà em luôn quý mến…"

 

Em nói thật nhiều, nhiều nữa như cho hả hết cơn nhớ thầy, nhớ cô, nhớ bạn.

 

Em khoái biệt danh “Lãng tử Rong Chơi” của tôi, những bài viết tình cảm và quá ư lãng mạn!

Tôi cười: "Khà, khà, khà, thầy là vậy!"

 

Quang: "Thầy vẫn như Tú Uyên xưa của Bích Câu Kỳ ngộ… mơ tưởng Người đẹp trong tranh, mơ ảo, thương ảo… mà thật!"

 

"Bài ca nhạc chờ “Thương hoài ngàn năm” của thầy, em cũng thích lắm." Tôi biết Quang định nói gì… nhưng thôi!

 

Quang nhắc đến bạn Vân Hồng xinh đẹp ngồi bàn đầu, trò Lê Mỹ Lệ trưởng lớp ngồi bàn cuối, trò Đồng Ngọc Lan hiền hậu ít nói. Tất cả đều siêng năng học giỏi…

 

Riêng An Ngọc Quang, trò tự bạch: "Nếu thầy là Lãng tử Rong chơi thì trò vừa là Lãng tử Rong chơi vừa là “giang hồ kỳ bạt” (4 chữ cuối không biết thầy có ghi đúng lời trò?)."

 

 

Còn nhớ: An Ngọc Quang (hàng đầu, quì một gối, cười).
Vân Hồng (bạn nữ đứng mé trên vai phải của em Quang). Bên phải Vân Hồng là Đồng Ngọc Lan, Lê Mỹ Lệ, Nguyễn Thị Rở (thắt bím).

Thầy Bùi Trung Tính (nhô cao nửa đầu ở giũa ảnh)


 

An Ngọc Quang vẫn nói, nói nhiều nữa về nỗi thăng trầm của gia đình em. Một gia đình mà đầu đàn là BS An Ngọc Long, giỏi về mổ xẻ phải gành gống. Hồi đó, khi dạy Quang, tôi chỉ biết An Ngọc Bảo, lớp 8A (chị), An Ngọc Bích, An Ngọc Hương (em). Quang còn cho tôi biết về người em bạc mệnh tuyệt đẹp là An Ngọc Oanh đã tử nạn trong chuyến xe Đà Lạt – Saigon năm Oanh 19 tuổi. Quang kể về Oanh trong nỗi đau quặn thắt. Thầy thành thật chia buồn cùng Quang và gia quyến!

 

Những chị và em gái của Quang đều là “giai nhân áo trắng sân trường” vào nửa sau thập niên 1960.

 

Trong lúc cùng Quang đàm thoại, một thanh niên ngang qua, nhìn sửng tôi hối lâu và nói: "Xin lỗi có phải thầy Tính không ạ?" Tôi giơ tay ra dấu phải. Rồi đưa tay định bấm nút “Mở loa lớn” cùng nghe. Nhưng nhầm nút, cuộc đàm thoại giữa Quang và tôi gián đoạn.

Thanh niên đó là học trò tại Saigon. Em cho biết 20 năm rồi mới gặp lại thầy. Sau vài chuyện vãn, em hẹn tối đến thăm tôi… Ôi thời gian, thoáng qua như giấc mộng!

 

Tôi nhìn đồng hồ, cuộc điện đàm giữa Quang và tôi hơn 45 phút.

 

Tôi về nhà, vẫn ấn tượng về An Ngọc Quang của 40 năm trước. Cái tuổi “con nít” của Quang rất dễ thương, như tất cả học sinh lớp đệ Lục A mà tôi là thầy hướng dẫn (nay gọi là GV chủ nhiệm) đầu tiên trong đời dạy học. Trò Lê Mỹ Lệ trong lần gặp lại tôi ở nhà Lê Ngọc Điền (em Lệ), có kể vài giai thoại về tôi và các thầy cô khác dạy đệ Lục A. Tôi động viên em viết lại đưa lên trang Web THKT, em hứa mà đến nay vẫn chưa thấy. Có lẽ Lệ bận lăng xăng trong vai tuồng “bà ngoại, bà nội Cái Bè” cũng nên! Nhiều chuyện Lệ kể rất hay, rất lưu loát. Riêng em Đồng Ngọc Lan, hoc hành rất giỏi, lúc gặp tôi, em không nói năng gì. Hình như em không vui vì tên em - khi tôi post lên lần đầu - không thấy tôi nhắc đến trong tấm ảnh.

 

Hai bạn Lê Mỹ Lệ (trái) và Đồng Ngọc Lan gặp lại nhau tại nhà Lê Ngọc Điền 1-5-2010.

 

Sau khi tự dọn cơm sáng, tự ăn, tự rửa, tôi chuẩn bị xe đến nhà mấy ông thầy giáo Saigon đánh ping pong chơi. Điện thoại lại vang lên. Tôi bấm nghe…

 

À, An Ngọc Quang. Em nói là tâm sự với thầy chưa đã. Tôi xin lỗi về việc ấn nhầm nút tắt máy khi nãy. Quang đã nói chuyện hăng say, chân tình với tôi đúng một giờ đồng hồ.
 

Lần này, Quang lại say sưa kể về một số bạn học cũ ở THKT, chuyện gặp lại Thành Cà Mau – câu chuyện từng làm day dứt cặp đôi TT Cali một dạo – chuyện về trò Răng, học trên Quang một lớp, trò Rắc học dưới Quang một lớp, trò Võ An Bình, trò Võ Văn Măn, trò Thành Nhân đi học với cặp nạng dưới nách v…v…

 

Quang nhắc thật nhiều về chuyện Bích câu Kỳ ngộ mà tôi giảng say sưa trên lớp. Em đọc cho tôi nghe cả một số câu thơ (Thành Tây có cảnh Bích Câu…) Hình như lúc đó tôi đang hóa thân vào vai Tú Uyên mơ màng về một Giáng Kiều đâu đó. Tôi chợt nhớ về thơ đùa vui của trò Lê Mỹ Lệ đưa thành “tin nhắn”: Dĩ vãng qua rồi ôi nhớ mong -  Tình yêu tuổi trẻ quá long đong - Nỗi lòng khôn tỏ cùng ai đó - Thầy vẫn không quên được bóng hồng!

 

Ký ức 40 năm trước vẫn lồng lộng trong tôi. Cám ơn trang Web THKT đã đưa các em đến với tôi, dù cách xa ngàn dặm!   
 

BÙI TRUNG TÍNH

(TP.HCM 26-5-2010)

 

 

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage