Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

Cà phê sáng với thầy Hữu Thành

 

Thứ Năm 27-5-2010, 6g sáng thầy Nguyễn Hữu Thành gọi điện rủ đi uống cà phê. Thầy về Việt Nam công tác từ thứ Hai đến giờ mới có được thời gian gặp các bạn đồng nghiệp và học trò xưa. Nhưng cũng chỉ ngồi với nhau được tới 9g là thầy có hẹn làm việc.

 

Chọn địa điểm là quán café Ân Nam góc Trương Định - Võ Thị Sáu (Q.1). Thời gian: 8g.

 

Gọi cho Nguyễn Thanh Phong thì máy mở nhưng bạn mình tắt chuông để ngủ cho nó sướng, đành nhắn tin lại. Sau đó, gần 8g, Phong báo sáng nay có họp.

 

Gọi điện mời thầy Bùi Trung Tính, thầy OK ngay. Đang mùa hè, mấy lớp học thêm nghỉ nên thầy quởn. Chỉ tội nghiệp cho thầy, nhà tuốt quận Tân Phú chạy xuống đây cũng khá là mệt mỏi.

 

Nhờ bạn Trần Ngọc Bách đang cùng Mai Văn Rê trên đường đi Mộc Hóa tiền trạm cho ngày họp mặt thầy trò THKT 26-6 gọi giùm cho bạn Đỗ Văn Tám.

 

Thầy Thành nói mình cũng đã gọi được cho thầy Nguyễn Văn Hòa và cô Nguyễn Thị Ngọc Thủy.

 

Thầy Thành đến đúng hẹn 8g. Đây là lần đầu tiên chúng tôi trực tiếp gặp nhau. Lúc này mới có thầy Bùi Trung Tính và Kiến Đen.

 

Cái bắt tay lần đầu tiên của hai TT, thầy Thành - TT Colo và thầy Tính - TT Saigon.

 

Kiến Đen lại méo mó nghề nghiệp, update hình ảnh thầy Thành để làm tư liệu cho THKT. Ai lâu rồi chưa gặp thầy Thành giờ thì thỏa sức mà ngắm đi nhé!

 

Gặp nhau một lát là thầy Thành phải đi làm việc nên phải kè kè theo cặp táp.

 

Lần đầu gặp nhau, hai TT coi bộ hơi bị "cứng". Thầy Thành khen thầy Tính: "Anh coi còn ngon quá. Em ước gì tới bằng tuổi anh bây giờ cũng ngon như anh". Kiến Đen nói: "Thầy Tính ngon đủ thứ thầy ơi."

 

Thầy Tính: "Trò Kiến Đen hiểu ý thầy lắm. Sống ở trên đời phải ngon đủ thứ chớ!" Vậy là hai TT đắc chí cười khoái chí!

 

Thầy Lê Công Phúc từ Bình Dương "canh me" gọi điện xuống trò chuyện với thầy Thành.

 

Thầy Hòa và cô Thủy cũng tới từ hơn 8g một chút, nhưng ngồi đợi ở cánh bên trái của quán. Báo hại hai bên cùng đợi nhau ngay trong cùng một quán. Hơn 30ph sau mới biết.

 

Từ trái qua: thầy Bùi Trung Tính, thầy Nguyễn Hữu Thành, cô Nguyễn Thị Ngọc Thủy, thầy Nguyễn Văn Hòa.

 

Từ trái qua: thầy Bùi Trung Tính, thầy Nguyễn Hữu Thành, bạn Kiến Đen - Phạm Hồng Phước, cô Nguyễn Thị Ngọc Thủy, thầy Nguyễn Văn Hòa, và bạn Đỗ Văn Tám. 

 

Rôm rả chuyện THKT xưa. Thầy Thành nói rằng: THKT là ngôi trường vào nghề giáo của mình, từ một học sinh chuyển qua làm thầy nên cảm giác rất tuyệt diệu, thiêng liêng. Và vì thế mà không thể nào quên được những ngày tốt đẹp đó. Thầy Hòa nói: Thời ấy mình còn trẻ, mới ra trường, tràn đầy nhiệt huyết, muốn làm hết sức để cống hiến. Thầy sống tốt với trò mà trò cũng sống tốt với thầy. Bởi vậy tình cảm THKT mới thật là sâu đậm.

 

Thầy Tính đang ngắm một trong Tứ đại mỹ nhân THKT năm xưa. Thầy và thầy Nguyễn Văn Hòa chắc là dễ cảm thông với nhau. Cô Huỳnh Thị Tuyết, phu nhân thầy Tính, cũng là một Mỹ nhân áo trắng THKT năm xưa.

 

Cô Nguyễn Thị Ngọc Thủy nè. Ai muốn ngắm thì cứ ngắm đi! Ngắm cô bây giờ khỏi lo bị phạt!

 

Bây giờ, thầy Tính bắt đầu "mệt" đây. Cô Ngọc Thủy nói rằng: "Giờ em "hỏi tội" thầy đây!"

 

Cô Ngọc Thủy: "Trước nay tụi em đâu có biết bạn Tuyết Huỳnh là phu nhân của thầy. Cớ sao thầy giấu kỹ quá vậy?"

 

Cô Ngọc Thủy: "Hôm rồi thầy viết bài gọi Thanh Nguyên là "dì".

 

Cô Ngọc Thủy: "Vậy là thầy và em là người một nhà rồi."

 

Cô Ngọc Thủy: "Thầy cưới Tuyết Huỳnh, đàn em của em. Vậy thầy là em rể THKT. Từ nay thầy phải gọi em bằng chị Thủy nghe không." Thầy Tính hơi bị bất ngờ, ngó qua ngó lại cầu cứu, nhưng mọi người có vẻ đứng về phe cô Ngọc Thủy. Vậy là thầy Tính thúc thủ: "Dạ thưa chị Thủy". 

 

Thầy Tính quay qua phân bua với thầy Thành: "Đụng vào THKT là phải chịu thôi ông ơi!"

 

Tập 1 là thầy Tính. Tập 2 là thầy Thành "khui hầm" thầy Hòa.

 

Cô Ngọc Thủy cười cười động viên: "40 năm rồi còn gì, cứ việc thoải mái nói ra hết. Không hề chi, miễn là nói đúng sự thật thôi. Thậm chí bây giờ gặp lại nhau, tình thiệt thú nhận: ngày xưa tôi thương bà, cũng đâu có sao." Thầy Hòa được lời như cởi tấm lòng, hân hoan quá sức!

 

Nhưng nghe câu chuyện thầy Thành kể, thầy Hòa có vẻ căng thẳng quá. Thầy Thành kể chuyện hồi đó các thầy thuê nhà trọ ở nhà của ông trưởng ty bưu điện, kế bên trường. Các thầy được gia đình chăm sóc tận tình, chu đáo, nhất là với tài nấu ăn của bà chủ nhà có mấy cô con gái lớn cũng đang học những lớp cuối cấp của THKT. Sau này thầy Thành mới biết mình được chăm sóc tốt là nhờ công của thầy Hòa. Thầy Hòa hồi đó trẻ trung, tài hoa, đặc biệt là có tài đàn guitar. Vì thế thầy rất dễ gây được cảm tình với những người chung quanh.

 

Cô Ngọc Thủy đang quan sát chờ xem thầy Hòa có quá hào hứng mà "khoe chiến tích" gì không? Thầy Hòa phân bua: Hồi đó mình vô tư thôi mà. Và thầy nhớ lại những buổi tối gảy đàn và cái gọi là "vườn thượng uyển".

 

Thầy Tính hỏi: "Bây giờ chắc hết chơi đàn rồi chứ gì? Chắc là mấy sợi dây đàn bị bứt đứt hết rồi". Dường như thầy Tính muốn "đáp" lại cái vụ mới bị cô Ngọc Thủy "hỏi tội". Coi bộ cô Ngọc Thủy hơi bị "khẩn trương". Thầy Hòa thú nhận: Từ hồi cưới cô Ngọc Thủy tới giờ thầy bỏ đàn rồi! Cây đàn còn đó, có đứt dây thiệt, có nối lại rồi, nhưng không chơi đàn nữa.

 

Quả bóng xì êm ru! Cũng dễ hiểu thôi, rước được một Đại mỹ nhân THKT về dinh rồi mà còn đàn được chết liền!

 

KIẾN ĐEN chộp ảnh và phụ chú.

 

 

PHỤ LỤC:

Gần cuối buỗi café "nhớ nhau", cô Ngọc Thủy bất chợt sờ túi quần và hốt hoảng: không thấy chiếc bóp! Cô nói mình hễ ra khỏi nhà là đều mang theo chiếc bóp đựng giấy tờ. Mọi người giả thiết: Có thể rơi ở ngoài bàn hồi nãy. Híc, nếu quả như vậy thì nãy giờ lâu rồi, làm sao mà còn. Nhưng thầy Hòa cũng ra ngoài kiểm tra lại. Cô Thủy nói rằng đang xây nhà, mất giấy tờ tùy thân là kẹt dữ lắm. Cô cười với thầy Tính: "Vậy là ác giả ác báo rồi. Nãy giờ em chơi ác với anh nên bị quả báo đây." Sau khi hỏi kỹ lại cô Ngọc Thủy, mọi người cho rằng cô đã bỏ quên cái bóp ở nhà. Lát sau về nhà, cô nhắn tin quả là cái bóp đang nằm ở nhà!

Hú hồn hú vía! Mém chút nữa lại là một bữa café "nhớ nhau" ... nhớ đời!

 

 

 

 

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage