Gặp lại bạn tôi – Trương Văn Nghĩa – sau 39 năm…
Vâng, phải 39 năm sau tôi mới có
dịp gặp lại bạn tôi: Trương Văn Nghĩa.
Khởi đi từ một lời nhắn trên Web
THKT ngày 18-4-2010 dưới đây mà tôi đã có dịp nói chuyên với Nghĩa.
+ Chủ nhật
18-4-2010:
…..
- Bạn Trương Văn
Nghĩa (e-mail từ Úc): Nhắn cùng thầy Phạm Doanh Môn. Được
biết tin thầy đang ở Sydney. Thầy điện thoại cho Nghĩa (02)
95678811. Nghe cô Hoa nói thầy đang ở rất gần Nghĩa. Thầy Môn học
trước Nghĩa một năm (thầy học cùng lớp với Tuyên và Hoạt trong Bắc
Hòa). Mong tin thầy ASAP. Muốn ăn phở hay bún bò nói trước để Nghĩa
chuẩn bị.
Bạn nào có số phone
của thầy Môn, xin vui lòng nhắn giúp bạn Nghĩa. Bảo đảm sẽ được hậu
tạ thịnh soạn bằng một ... cây tăm xỉa răng mang trade mark của quán
phở hay bún bò mà bạn Nghĩa chiêu đãi thầy Môn.
- Bạn Trương Văn
Nghĩa (phone Úc, 17g25ph): Thầy Môn và Nghĩa đã nói phone với nhau.
Thầy đang ở cách Nghĩa tới 300km lận.
....
Nhưng rồi cũng mãi đến thứ Bảy
17-7-2010, sau khi đi công tác ba tuần và được nghỉ một ngày, tôi đã
quyết định đi Sydney gặp Nghĩa!
Sáng sớm ngày này, chúng tôi:
tôi, nhà tôi và cháu Phương Thư (con gái út của chúng tôi) đã rời
nhà lúc 6:30 sáng. Phải mất gần 4 giờ lái xe, vừa đi vừa nghỉ, chúng
tôi mới tới Banstown, một nơi có đông người Việt sinh sống thuộc
thành phố Sydney. Sau khi đi dạo và đi shop, chúng tôi được bạn
Nghĩa, anh Trị và chị Xuyến đến đón và hướng dẫn về nhà Nghĩa ở một
khu vực cách Banstown khoảng hơn nửa giờ lái xe nữạ.
Không thể tả được nỗi vui mừng
của chúng tôi khi được gặp lại nhau! Nghĩa nói vẫn còn nhận ra tôi.
Riêng tôi, thú thật tôi không nhận ra được Nghĩa, mặc dù Nghĩa không
thay đổi nhiều, vẫn nhanh nhẹn, bặt thiệp như ngày nào! Có thể do
mái tóc bạc của Nghĩa chăng?
Trong bữa cơm trưa thân mật, có
sự hiện diện của gia đình Nghĩa và một gia đình người bạn thân của
Nghĩa – anh Trị và chị Xuyến - Một sự tình cờ ngẫu nhiên là anh Trị
và chị Xuyến cũng là những người bạn dạy ở Trung học Long Thành
trước đây mà cũng hơn 32 năm chúng tôi mới gặp lại!
Cũng như tôi, Nghĩa lập gia đình
cách đây mấy chục năm, có hai con, một trai, một gái, cả hai nay đã
lớn và đều thành đạt. Nghĩa đã có hai cháu ngoại (điều này thì chúng
tôi thua Nghĩa rồi!).
Nhớ lại ngày xưa, cách đây bốn
chục năm, Nghĩa và tôi cùng học chung trường THKT và Nghĩa học sau
tôi một lớp. Năm 1969, tôi rời Kiến Tường lên trường Nguyễn Đình
Chiểu (Mỹ Tho) học thì năm sau Nghĩa cũng giã từ THKT lên Mỹ Tho …
nhưng khi đó thì tôi cũng vừa rời Mỹ Tho lên Saigon học đại học.
Khi học ở THKT, dù không cùng lớp
nhưng tôi và Nghĩa cũng khá thân. Nghĩa vừa là bạn của tôi, vừa là
bạn của em tôi - Phạm Ngọc Khuê. Nghĩa cũng hay tới nhà tôi để chơi
và giúp Khuê làm toán. Nhiều lần Nghĩa cũng đem những bài toán khó
của lớp Đệ tam B do thầy Nguyễn Hữu Hệ cho để thảo luận với tôi.
Nghĩa giỏi toán lắm!
Nghĩa nhỏ con hơn tôi nhưng đẹp
trai, lanh lẹ và học giỏi nên có vẻ đào hoa lắm! Nhà Nghĩa ở Bến
Nước cuối đường Đốc Binh Kiều. Khi nhà tôi còn ở Khu Thành Công,
những chiều Chúa nhật, tôi thường cùng Nghĩa ra tắm ở bến sông này.
Nghĩa bơi giỏi, còn tôi thì bị uống nước sông này nhiều lần vì bơi
kém!
Có những buổi tối, tôi và Nghĩa
cùng một vài bạn khác, Tuyên, Tuân lại ra những cột đèn ở cuối đại
lộ Cộng Hòa để bắt những chú dế cơm to, móc ruột rồi nhét hột đậu
phộng vào đem chiên. Ôi, nó ngon làm sao! Rồi những buổi tối đua xe
Honda trên đại lộ Cộng Hòa nữa!
Có khá nhiều kỷ niệm giữa chúng
tôi. Với năm tháng, có thể có những điều chúng tôi quên, nhưng có
những điều cả hai chúng tôi vẫn nhớ!
Lần cuối cùng mà tôi găp Nghĩa
cách đây gần 39 năm.
Khoảng tháng 11 năm 1971, khi tôi
chở em tôi – Phạm Thị Huệ - ra bến xe đường Petrus Ký (Saigon) để em
tôi về Kiến Tường trên chuyến xe đò Liên Hiệp, tôi gặp Nghĩa cũng về
Kiến Tường trên chuyến xe này. Tôi có dịp trò chuyện cùng Nghĩa
khoảng hai mươi phút trước khi chuyến xe khởi hành. Tôi được biết
Nghĩa đã đậu tú tài II và đang học ở Trung tâm Kỹ thuật Phú Thọ (nay
là trường Đại học Bách Khoa TP.HCM). Nghĩa học ban Pont, tức ban
Viễn duyên thuyền trưởng, ban này có vẻ thích hợp với máu giang hồ
của Nghĩa lắm! Tôi rất mừng cho Nghĩa. Chuyến xe đò Liên Hiệp từ từ
rời bến. Tôi vẫy tay chào Nghĩa cho tới khi xe đi khuất.
Vâng đó là lần cuối cùng tôi gặp
Nghĩa cách đây gần 39 năm.
Trong bữa cơm thân mật với những
món ăn ngon và cầu kỳ, pha chút hương vị Huế do chính bà xã của
Nghĩa, một người phụ nữ đất Thần Kinh nấu, chúng tôi đã vui mừng
chuyện trò rôm rả, tưởng như không bao giờ dứt được.
Phần thời gian ít ỏi còn lại của
buổi chiều, Nghĩa đã cùng tôi đến chơi nhà anh Trị, chị Xuyến chuyện
trò, ăn chè. Rất tiếc chúng tôi không thể ở lại thêm được và phải từ
giã bạn bè và về tới Canberra lúc 9:30 tối. Nghĩa hứa đến mùa Xuân
sẽ cùng anh Trị, chị Xuyến và gia đình lên Canberra thăm chúng tôi!
Xin cám ơn bạn Trương Văn Nghĩa
và gia đình. Cám ơn anh Trị và chị Xuyến đã cho chúng tôi những giờ
phút họp mặt vui vẻ và cảm động.
Cũng xin cám ơn Web THKT. Nhờ có
THKT mà chúng toi mới có cơ hội gặp lại nhau!
PHẠM DOANH MÔN
(Canberra,
Úc, 26-7-2010)
Từ trái qua: phu nhân thầy Môn,
thầy Phạm Doanh Môn, bạn Trương Văn Nghĩa và phu nhân tại vườn sau
nhà bạn Nghĩa.
Từ phải sang trái: chị Xuyến, anh
Trị, phu nhân thầy Môn, thầy Môn, bạn Nghĩa và phu nhân bạn Nghĩa.
Ngồi ở đầu bàn là con gái và cháu
ngoại bạn Nghĩa.
Từ trái qua: Phương Thư - con gái
thầy Môn, phu nhân thầy Môn, cháu ngoại và con gái bạn Nghĩa.
Từ trái qua: phu nhân bạn Nghĩa,
bạn Nghĩa và chị Xuyến.
Tứ trái qua: thầy Môn, Phương Thư
- con gái thầy và phu nhân.
Từ phải qua:
thầy Môn, anh Trị, chị Xuyến, bạn Nghĩa và phu nh
|