|
TẢN MẠN VUI
Hiểu, hiểu, hiểu... giờ mới ngộ ra!
Chiều thứ năm (15-7-2010), xuất viện, do nhớ trang
Web THKT quá. Tối đó nổi hứng mần thơ gởi trang Web. Nguyễn Thị
Quyến ở Mộc Hóa đọc, nhắn tin: thầy bệnh mà thơ cũng... hay! Nghĩa
là trò Quyến muốn... thầy bệnh để có thơ... không tệ chớ gì.
Hì,hì...
Sáng thứ sáu, bỏ học trò gần nửa tháng, nhớ chúng
quá. Từ sáng sớm thầy Lê Công Phúc từ Bình Dương có điện thoại hỏi
thăm, nhắc nhở, hết lời can ngăn đừng để xe lăn bánh - đến nơi cách
nhà ở Q.4 hơn 10km dạy học. Thầy Phúc cảnh cáo "đột quỵ"! Thật cảm
động. Thầy trò THKT đều tận tình chăm sóc mình...
Tuy nhiên, với sự tự tin liều lĩnh, từ 3g khuya mình đã
uống viên thuốc Ginkobiloba 80mg (Hàn Quốc). Sau đó mở Web THKT xem
tới 6g sáng. Thay đồ thể thao đi bộ vài vòng loanh quanh Q.4 khoảng
nửa tiếng. Về nhà, bà xã chờ cửa, pha sẵn ly sữa Ensure (ngày thường
có được uống sữa đâu, dù là sữa hộp). Uống vào quá đã!
Đại gia đình TT Saigon.
Hối "nàng" nấu nồi nước nóng tắm cho "phẻ", dặn dò
hâm nóng cơm canh ăn cho kịp giờ đi dạy. Ăn xong, “nàng” cầm vốc
thuốc theo toa bác sĩ, ép uống. Sáu viên thuốc thấy mà ớn, nhưng
cũng ực. Sau đó, mình vuốt vai bà xã: Ôi, cám ơn bà xã
tuyệt vời nhé! Bà xã khoái, cười híp mắt, rồi hỏi: "Trưa nay Đại
Sư Huynh (sư là thầy, huynh là anh: có nghĩa vừa thầy, vừa
anh?!) muốn ăn gì nè? Mình cảm thương, đòi in ít cho “em” vui:
1/Cá kho tiêu. 2/Canh chua cá diêu hồng nấu với ngó sen rau cần ống,
có thêm tôm lột vỏ càng hay. 3/Trưa chè đậu xanh+bí đỏ để cả
vỏ (bổ não!). 4/Xế chiều trái cây, tùy ý, mình gợi thêm: Nếu
có bưởi, thanh long, nhãn càng "dễ thương". 5/Tối ăn cơm xong
nhớ pha ly bột sữa 5 loại đậu. Bà xã cười: Nhiêu đó thôi sao? Mình:
ý quên, "muội" nhớ trước khi ngủ cho ly sữa
Ensure nhé!
Nằm thơ thới trên giường “2 chỗ nằm”, xem tivi tới
khoảng 20g, bà xã giục dậy đưa thuốc uống. Bà
xã: Mời sư huynh “ngự thiện”!
Cải lương thiệt! Định ca câu
Vọng cổ, nhưng ngán hụt hơi nên không dám xuống Hò, mất chỗ
mùi tận mạng!
Đồng hồ chỉ đúng 8g sáng, bà xã “áo trắng sân trường”
phụ đẩy xe ra cửa, miệng luôn căn dặn: Ông thấy khỏe chưa, cứ ham đi
dạy miết. Vài bữa nữa có sao đâu. Nàng nói thì nói nhưng vẫn chấp
hành lệnh “phụ đẩy xe”. Trước khi mình nhấn nút khởi động xe tay ga,
nàng vẫn luôn miệng: khi nào thấy mệt là tấp vô lề nghỉ liền nhe!
Rút điện thoại gọi em. Á, xí.
Mình chờ tí. Nàng chạy vội vào trong cầm ly nước cam
pha lúc nào không biết, bắt uống cho hết…
Trên đướng đi dạy, rút kinh nghiệm nên không dám chạy xe nhanh - chỉ
tà tà khoảng 20 - 25 km/h - và luôn canh chừng trái tim có gì "khang
khác". Qua Cầu Ông Lãnh, theo đường Cách mạng tháng 8 đến Ngã tư Bảy
Hiền, tránh bảng cấm nên vòng qua Hoàng Văn Thụ, quanh co khúc
Xuân Diệu, Xuân Hồng (đường phía sau Khu Triển lãm Tân Bình)
rồi qua Trường Chinh, thẳng tiến đến Tân Kỳ -
Tân Quý, quẹo trái lên Lê Trọng Tấn…
Trái tim có vẻ nhúc nhích, nhưng chưa có gì gây
chuyện. Tới nơi, học trò 6 đứa đợi sẵn. Đứa đẩy xe, đứa mang cặp vào
lớp cho rhầy...
Mình ngồi ghế, định thần, lắng nghe tín hiệu từ trái tim. Hơi mệt!
Mình cho trò Thảo lên ghi bài tập, sau đó các trò khác lần lượt giải,
nhằm ôn lại bài cũ, trước khi vào bài mới (thực tế là câu giờ, tránh
mệt bất thần kéo đến). Để thêm tự tin, mình thở một hơi sâu rồi nhờ
trò Khoa mang cho thầy ly nước lọc uống thêm viên thuốc Ginkobiloba,
ngăn ngừa cơn nôn ói xây xẩm (tính nhẩm, uống từ khuya đến giờ gần
200mg Ginkobiloba rồi).
Rồi 2 tiết dạy đầy dũng cảm cũng trôi qua trong cái
phập phồng bên trong lồng ngực!
Trong lúc giảng dạy, con cái cứ alô ba ổn chưa… ổn chưa?!
Chưa đến nỗi “sinh nghề tử nghiệp” đâu các con
ạ!
…Hết giờ dạy, mình vẫn ngồi lại, định thần xem xét
trái tim, cái đầu, cái họng có gì rục rịch chưa… Vẫn bình thường
trong cái không bình thường của sự thiếu an tâm.
Nhưng Bùi Trung Tính tới "cập kề mí mép" vẫn là Bùi
Trung Tính mà! Phải không "Lão Trang" TT Cali?
Tới nhà, hú hồn, vẫn chưa có gì. Mình bỏ xe ngoài sân
cho nàng ì ạch xử lý sao cho vô nhà. Mình ngã người xuống cái ghế
xếp đã mở sẵn nghe cái ịch (nhỏ thôi). Nàng hỏi: Gì đó ông? Mình
cười: Từ ngày "vìa" dinh đã quá! (Nàng cười sung sướng...)
Nàng: Ly nước cam pha trên bàn rồi đó, uống cho khỏe
đi Đại Sư Huynh, rồi ăn cơm…
Tiếng điện thoại di động phát lên tiếng nhạc. Cô Ngọc
Thủy, thầy Hòa hỏi thăm tình trạng sức khỏe. Mình nói vừa đi dạy về.
Cô Thủy kêu trời. Sau đó thuyết trình một hơi về sức khỏe rất điệu
nghệ kiểu cô giáo sinh vật. Thầy Hòa cũng vậy, nhưng câu cuối cùng
quá tâm đắc là động viên mình cố khỏe để “mần thơ tình”. Ôi thầy Hòa
đầy chất nghệ sĩ dễ thương thiệt. Tằng, tắng, tăng! Tằng tắng tăng
như nước sông Saigon lai láng!
Rồi nhiều thầy trò THKT khác gọi điện, nhằn tin tấp
nập thăm hỏi (thầy Ngô Bảo Toàn, thầy Xuân Sơn, thầy Công Phúc, trò
Thanh Nguyên, trò Quyến,…). Cuối cùng là trò Nguyễn Thanh Phong -
"kho thuốc của THKT". Em cũng cự nự thầy quá chừng, em bảo sẽ kéo
học đến Q.4 "biểu tình" vì thầy Tính không chấp thành Nội quy THKT
(sức khỏe là vàng 9999!). Em hứa đem thuốc giọt Giloba
cho thầy tận Q.4. Trò Phong ui, đừng mang lộn thuốc Via gì đó (túi
xách trò nhiều thuốc lắm, dễ lộn như chơi).
Giờ mình mới “ngộ” ra lời con gái lớn: ”Ba có SỐ
HƯỞNG mà không chịu hưởng“.
Hiểu, hiểu, hiểu, giờ ba đã hiểu… Khà, khà, khà. Số
1, cám ơn bà xã chân tình và chung tình. Số 2, cám ơn thầy trò Gia
đình THKT chí tình, chí nghĩa.
TT SAIGON
(TP.HCM 18-7-2010)
|
|