Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

Nhớ anh Vĩnh, xin hãy mở rộng vòng tay

 

 Cách nay hơn 35 năm tại trường THKT có một nhóm bạn 11B rất thân nhau và thương yêu nhau như anh chị em ruột thịt, tuổi tác thì cũng có sự chênh lệch người học trễ, người học đúng tuổi, người lại học sớm. Chúng tôi tự gọi nhau theo thứ của gia đình, ví dụ như:
1) Anh Cả: Võ Phước Vĩnh, thường gọi là Bác sĩ Vĩnh
2) Anh Hai: Lê Chí Linh, hiện nay là cán bộ tại Vĩnh
Hưng, phu nhân là Lâm Thị Trưng.
3) Chị Ba: Tôi có 2 người chị Ba:
- Lê Thị Hường, mà các thầy cô thường gọi là Cái Hường,
hiện nay đang sống ở Mỹ.
- Nguyễn Thị Quyến, chính là thi sĩ Hoàng Lê Uyên hiện nay là tư vấn bảo hiểm ở Mộc Hóa .
4) Chị Tư: Trần Thị Đô, hiện nay đang sống ở quê chồng tại Bến
Tre, có hai người con, một gái một trai.
5) Anh Năm: Tôi có ba người anh thứ Năm:
- Trương Kiến Chánh, thường gọi là anh Năm Tân Thạnh anh là giáo viên tại dạy tại Tân Thạnh .
- Đặng Văn Minh, thường gọi là anh Năm Thành Phố, hiện nay là thầu xây dựng ở Cần Giờ.
- Trần Ngọc Long, thường gọi là Năm Rắc, là anh Năm Mộc Hóa.
Ba anh này ở trong nhóm 11B thì oai vệ lắm, nhưng ở gia
đình thì chỉ là “tiểu đội phó” mà thôi.
6) Anh Bảy: Huỳnh Thanh Giang là phu quân của chị Nguyễn Thị
Bạch Tuyết, hiện nay anh đã đi về cõi vĩnh hằng.
7) Anh Tám: Trương Văn Rằng, thường gọi là Bác Tám, hiện nay đang ở Bắc Chan. Đây là nơi chất chứa bao nhiêu kỷ niệm của gia đình 11B, mỗi lần cấm trại, ăn cơm lá sen, đũa tre thì thích ơi là thích. Lúc ấy Út Quyên quậy ghê lắm chọc phá hết người này đến người khác, bây giờ nhắc lại, thật sự không có lời văn nào có thể tả được những ngày hè trên đất Bắc Chan.
8) Anh Chín: tôi có 2 người anh thứ chín:
- Lâm Ngọc Tuấn còn gọi là “Lưng Ngực Rún”, năm nay 59 tuổi rồi đó! Người anh thì quá nhỏ bé, chỉ bằng lưng ngực rún mà thôi. Ngày xưa anh học rất giỏi, nhưng con đường công danh lại không mở cửa để chào đón anh, hiện nay anh ở Mộc Hóa .
- Cao Văn Nguyên, chúng tôi thường gọi là Chín Nguyên, hiện nay ở Tân Thạnh
9) Anh Út: Nguyễn Hữu Lắm, thường gọi là “Hũ Mắm”, hiện đang
cùng gia đình ở Mỹ
10) Út chót là Út Quyên đó, nên được các anh chị thương nhất.


Nhưng cách đây 2 năm thì gia đình 11B lại phải tiếp tục tiễn một thành viên ra đi, đó là anh Cả Võ Phước Vĩnh, sau này gọi là Nguyễn Phước Vĩnh, mất năm anh 59 tuổi. Lúc còn đi học, anh học rất giỏi, tính trầm lặng, ít nói, hát nhạc du ca rất hay, thích đàn, rất có khả năng hội họa. Những năm Tết đến, trường thường tổ chức thi viết báo xuân thì lớp 11B bao giờ cũng giành giải nhất. Tôi nhớ một lần anh vẽ ngôi trường THKT eo ơi giống sao là giống. Lúc nào tôi cũng luôn nhớ về anh - một người anh không thể nào quên!


Sau năm 1975, anh làm việc cho UBND Thị trấn Mộc Hóa, rồi thời gian đi qua, anh lập gia đình, có con, cuộc sống lại càng chật vật hơn. Vợ chồng con cái bồng bế nhau bỏ quê đi tìm kế sinh sống tại Hóc Môn (TP.HCM). Anh xin vào làm việc ở một cơ sở tạc tượng, ngày ngày làm việc để nuôi vợ nuôi con. Cuộc sống cũng quá bấp bênh, anh chị mới đổi sang nghề bán cơm tại Gò Vấp, cũng tạm sống qua ngày. Chị Xuân phải tất tả buôn bán trái cây mới đủ sống và lo cho cháu Vân ăn học.


Và mỗi năm đến ngày 30-4, anh đều cố gắng trở về Mộc Hóa để họp lớp với bạn bè. Nói về ngày này thì không phải ngẫu nhiên mà có ngày họp như thế, đó là do sự ra đi không báo trước của anh Bảy Huỳnh Thanh Giang. Cũng từ ngày đó các anh chị trong nhóm mới ấn định ngày họp bạn là ngày 30-4 hàng năm. Lúc bấy giờ nhóm 11B lại có thêm một số thành viên nữa như là các chị Tạ Thị Tuyết Mai, Tạ Thị Bạch Nga, Nguyễn Thị Nhồng, ị Tạ Thị Kim Anh, Trần Thị Nghĩa, Dương Thị Lũy, Huỳnh Thị Lũy, Trần Ngọc Mai, Trần Thị Hiếu, Nguyễn Thị Hiền, Trần Thị Hên, Quang Trịnh Hảo, Huỳnh Ngọc Phát; các anh Xuân Bắc, Nguyễn Văn Bao, Lê Minh Thọ, Thái Thanh Dân, Nguyễn Đồng Hương,…). Trong thời gian đó, anh Vĩnh đã mang một căn bệnh trầm kha mà không muốn cho bạn bè biết vì sợ rằng bạn bè sẽ phải lo lắng về mình, đến lúc cơn bệnh quá nặng không còn chịu đựng được nữa, anh đã thều thào điện thoại cho tôi, đứa em út của anh trong hơi thở nghẹn ngào: “Út Quyên ơi! chắc là anh Cả không còn gặp lại Út Quyên nữa!” Tôi nghe như bàng hoàng, anh Cả! anh Cả! anh thế nào? Tiếng của anh nhỏ và nhỏ dần, tôi không còn nghe được nữa! Thật sự giờ tôi đã mất một người anh, tôi rất giận mình vì chưa làm được một điều gì giúp cho anh. Đám tang được tổ chức tại Vĩnh Long là quê vợ của anh. Chị Xuân, vợ anh, vẫn chưa đóng nắp quan tài vội, muốn chờ những người bạn của anh đến nhìn mặt anh lần cuối. Chúng tôi 3 người Đô, Tuyết, Quyên đã đến tận Vĩnh Long tiễn anh. Tôi đứng cạnh quan tài mà lòng như đã chết, tôi thì thào như muốn nói với anh:
Anh Cả Vĩnh!
Cho em vuốt mắt anh một lần cuối,
Hãy bình yên trong giấc ngủ nghìn thu
Từ hôm nay anh đi vào cõi sương mù
Em vĩnh viển mất anh từ ngày ấy!
Vẫn biết đời là vô thường! nhưng sao ngắn?
Trách rằng anh đi như thế thật sao?
Bỏ lại đây bao bằng hữu thâm tình!
Chôn sâu kín trong tâm người ở lại.


Tôi quỳ trước quan tài hàng giờ để tưởng nhớ đến người anh thương mến, tôi giận mình vì mình chẳng làm được gì để giúp đỡ cho anh trong những ngày anh giằng co với tử thần, không một lời an ủi hỏi thăm, giờ chỉ biết quỳ nơi đây mà khóc, khóc thương cho số phận của một người anh bất hạnh.


Một ngày sau, quan tài được đưa về Mộc Hóa, các bạn tập trung tại đây để đón anh. Bắc Chan là nơi anh yên nghỉ cuối cùng. Nơi đây ngày xưa đã ghi nhiều kỷ niệm của tuổi học trò thương mến. Thế là một đời người đã hết, để lại cho người thân những nỗi đau khôn xiết!

 


Hiện nay như tôi biết chị Xuân và cháu Vân đang sống tại TP.HCM, ở nhờ nhà của người cậu tại số nhà 124/1 đường TA 15 phường Thới An, quận 12. Hai mẹ con rất cô đơn nương tựa vào nhau để mà sống. Chị Xuân ngày ngày nhận đồ gia công kết cườm lên áo cho khách, chị đang ra sức làm đẹp cho người, cho cuộc sống thăng hoa, nhưng chị thì sao? vò võ thay chồng nuôi con.


Nói về cháu Vân, Nguyễn Thị Mỹ Vân, hiện đang học Đại học Mỹ thuật TP.HCM, năm tư. Cháu theo học trường này là tâm nguyện của người cha quá cố. Nhưng cháu đang rất khó khăn, nhất là sau khi đã cùng mẹ mình nỗ lực vượt qua bao trở ngại để kiên trì học hành suốt 3 năm qua.
Tôi có thể làm gì được cho cháu? giúp cho chị?
Út Quyên muốn mượn trang Web THKT để gởi đến các anh chị trong gia đình 11B biết để hiểu và thương, có thể cùng Út Quyên nắm tay chị Xuân và giúp cháu Vân trong năm học cuối cùng theo ước nguyện của cha cháu cũng là người bạn của chúng ta và là người anh mà Út Quyên luôn luôn kính mến!
Rất mong được sự cãm thông và tình thương của các anh chị khi đọc bài viết của Út Quyên.

NGUYỄN THỊ KIM QUYÊN
(Cần Giuộc 19-9-2010)

Nguyễn Thị Kim Quyên
Giáo viên trường THCS Nguyễn Đình Chiểu
xã Mỹ Lộc, huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An
hoặc
411 ấp Lộc Tiền - xã Mỹ lộc - huyện Cần Giuộc - Long An
Gmail : [email protected]

Điện thoại: 098 925 0004
 

 

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage