Thư gửi cô học trò Hoàng Lệ Uyên
Năm
về dạy THKT, trong các lớp tôi dạy, có đệ Thất P1. Trong lớp có con
bé xinh xinh, trắng trẻo, thoan gọn. Tóc dài dạng lá xỏa lưng. Con
bé hiền lành, ít nói, thường chăm chú nghe giảng bài với cặp mắt
thao láo ánh sao…
Bẳng đi 3 năm bỏ trường, bỏ lớp, tôi quay lại THKT năm 1970. Bên
cạnh những tờ báo tường của các lớp, tôi còn tổ chức tờ Giai phẩm
Xuân đầu tiên cho trường, thời anh Trần Khắc Hòa làm Hiệu trưởng
(anh Hòa nghe đâu đã mất ở nước ngoài mới đây). Tờ báo có thể nói là
qui tụ nhiều thầy trò cùng làm “văn nghệ”. Tiếc là kỹ thuật in lúc
đó chỉ có thể quay ronéo, còn in typo (loại in báo ngày) thì không
có ngân quỹ.
Tôi chọn đăng gần 50 bài, trong số cả trăm bài gởi tới. Sau đó tôi
mời cô Hoàng Thị Thịnh, cô Nguyễn Thị Bích Thủy (trong Ban biên tập)
xem lại, sửa chữa. Cạnh đó, tôi mời thêm thầy cô tham gia viết bài.
Giai phẩm Xuân THKT ra mắt đúng hạn, in ronéo từ Saigon đem về với
maquette do tôi thiết kế và chọn tranh minh họa. Tôi nâng niu nó như
đứa con cưng. Tờ báo được nhà trường đưa tới từng lớp để bán. Trong
số bài đăng có một bài thơ mang tên tác giả là Hoàng Lệ Uyên. Tôi
không sao tìm được trò nào có bút danh Hoàng Lệ Uyên, vì không nêu
tên thật bên cạnh đó.
Bạn Nguyễn Thị Quyến (ngồi cạnh thầy Trần Khắc Hòa, người để râu
mép) trong tiệc Tất niên trên sân trường năm 1972. (Ảnh do thầy Bùi
Trung Tính cung cấp).
Mãi khi trang Web THKT mở ra, rồi những bài thơ mang tên Hoàng Lệ
Uyên xuất hiện. Cạnh đó có bài ghi thêm thực danh Nguyễn Thị Quyến.
Tôi mường tượng ra ngay một trò Quyến ít nói ngày xưa, em của Nguyễn
Thị Xuyến (đã mất). Nhà hai chị em chính là Quán Hai Trọng nằm cạnh
bờ sông chạy dài phía sau chợ Kiên Tường, ngó qua Bình Hiệp. Ai ngờ
con bé ít nói mà cũng có hồn thơ gớm!
Thơ Hoàng Lệ Uyên bình lặng như dòng sông Vàm Cỏ, chân chất, nhưng
mãnh liệt với từng trở trăn tình cảm khi gởi đến bạn, đến thầy.
Rồi điện thoại tôi cũng đầy ắp thơ Quyến qua tin nhắn mỗi lúc cô
nàng có bài mới. Rồi trên hộp mail của tôi cũng được Quyến tặng thơ.
Hình như Quyến đã ngồi hằng giờ với thơ khi rỗi việc, cùng ăn với
thơ, cùng ngủ với thơ… Dĩ nhiên là cùng thở với thơ!
Câu chuyện phát hiện ra một Hoàng Lệ Uyên qua thước đo thời gian 40
năm, gần nửa đời người, tuy quá muộn, nhưng cũng là niềm hạnh phúc
cho Thầy Trò THKT.
Nguyễn Thị Quyến - Hoàng Lệ Uyên (bạn gái đứng gần bìa trái) chụp
ảnh cùng thầy Lưu Văn Nhu và các bạn học trong cuộc họp mặt Thầy trò
THKT Về thăm Trường xưa 26-6-2010.
Rồi ngày gặp nhau, hôm 26-6-2010, Hoàng Lệ Uyên không quên thầy cô.
Em đã góp phần “che mưa” cho quý thầy cô bằng phần quà tặng chiếc áo
mưa tình nghĩa…
Bây giờ em ngã bệnh. Tôi hiểu cơn đau của người bệnh là như thế nào.
Nhất là tinh thần. Tôi từng nằm bệnh viện vài ba tháng, cũng xét
nghiệm đủ thứ, cũng qua phẫu thuật, cũng vô nước biển, cũng chích
mỗi ngày năm ba mũi thuốc, vai có, vein có, bụng có…
Nhưng rồi đâu cũng qua đó. Nền y học hiện đại cũng có nhiều tiến bộ.
Tôi tin là Hoàng Lệ Uyên sẽ bước xuống giường bệnh, nhoẻn cười, và
những bài thơ mới xuất hiện. Vì “bệnh” cũng thơ mà!
TT SAIGON
(TP.HCM 26-9-2010)
|