|
Viết về một chiếc lá lìa cành: Đặng
Thị Lệ Dung bạn tôi
Buổi sáng thứ Ba 25-1-2011 vừa ra chợ, tôi đã
nghe "... mẹ ơi! Dì Dung chết rồi!"
Tôi lặng ngưòi, hai chân đứng không vững... Trời ơi! Dung ơi! mới
đây mà... Còn ca hát, còn tranh cãi, còn nhắc chuyện ngày xưa... Còn
nghỉ qua đêm tai nhà mình sau một ngày họp mặt với bạn Phạm Doanh
Môn đâu có dấu hiệu bệnh hoạn, cũng như đâu có dấu hiệu nào của sự
chết chóc... Vì sao và vì sao thế Dung? Tôi thật sự không còn nghĩ
gì và làm gì ngoài việc làm sao chạy ngay vào Thận Cần để xem có
phải sự thật như thế không?Tôi gọi ngay Kim Trọng Kỳ và Phương ở Bắc
Hòa, nhưng hai bạn này chưa biết gì cả. Tôi lại nhờ hai bạn lo việc
liên lạc với gia đình Dung để biết giờ tẩn liệm.
Tôi gọi báo tin cho Bách vì em là bạn của Mẫn, em ruột của Dung, rồi
cho Lê Thị Ry, Huỳnh Thị Tuyết, Trần Hữu Đức, Nguyễn Văn Hồng Châu,
Trần Văn Ngoán vừa từ Mỹ về. Xếp lại mọi công việc bề bộn của những
ngày năm hết Tết đến, anh Kiệm và Quốc Hùng vào Thận Cần trước để
phụ với gia đình Dung. Tôi đợi anh Hai, Luận, Thu, Hồ Minh, Ngoán
cùng vào sau. Lần đầu tiên, bọn tôi đi vào con đưòng làng mới đổ đá
xanh, lồi lõm, quanh co. Bọn mình chạy bất kể, vựơt qua hai cây cầu
khĩ, qua một cái phà bằc qua con kênh nhỏ, tôi và Luận 2 lần trợt
bánh xe một chút nữa xuống sông, vậy mà cứ chạy bừa vì sợ trễ giờ
không nhìn được Dung lần cuối.
Ngày 16-1-2011, nhóm cựu học sinh THKT về thăm lại trường xưa, nay
là trường Trung học cơ sở thị trấn Mộc Hóa. Bạn Lệ Dung (thứ ba từ
trái qua). Đứng bìa phải là bạn Phạm Doanh Môn. Thanh Nguyên đứng
thứ ba từ phải qua.
Nhưng rồi cũng tìm đuọc nhà... Mọi ngưòi thẫn thờ khi trước nhà đang
che chắn, dọn bàn để tiếp khách. Vậy là bạn tôi đã chết thật rồi,
không ai nói, không ai bảo, chúng tôi nước mắt không biết từ đâu
tuôn chảy nghẹn ngào. Bọn tôi chạy ào vô nhà... Dung nằm đó, bất
động hai tay buông xuôi, thanh thản và gưong mặt đẹp hơn nhiều so
với lúc còn sống. Dung ơi! Dung ơi! Bây giờ thật sự bạn đã gửi lời
trăn trối trong ngày họp mặt qua bài hát mà bạn đã ca đi ca
lại nhiều lần "... hãy nói về cuộc đời... khi tôi không còn
nữa... sẽ lấy được những gì... về bên kia thế giới... chỉ trống vắng
mà thôi... vì sao? và vì sao?..." (*)
Thân phận con ngưòi mỏng, dòn như thế nầy sao Dung? Bạn còn nhắc nhở
mình: "Nhớ đăng ký cho tao tham dự buổi họp mặt ở nhà thầy Nhiêu
ngày mùng 5 Tết này nghe, mùng 4 tao về ở với mày, sáng lại mình đi
chung với nhóm Mộc Hóa cho vui. Từ ngày về họp mặt 26- 6 vừa rồi tao
vui quá, được găp lại thầy cô, gặp lại tụi bây, tao mừng hết sức. Ở
Mỹ Tho, tao vẫn đi họp mặt nhiều, nhưng sao tao không có hứng thú
như trưòng THKT của mình mày ơi. Tao nói thiệt, nghe mày nói Doanh
Môn sẽ về họp mặt, tao không hy vọng lắm đâu vì bây giờ còn gia
đình, con cái, khó mà về lằm, mỗi lần về mày biết tốn kém lắm đó.
Nhưng không ngờ, Môn về thật. Vui quá Nguyên ơi! Nhớ rửa hình cho
tao gấp nghe..." Còn và còn nhiều nữa Dung ơi!
Thưọng đế đã ban tặng cho chúng ta một thiên chức làm ngưòi như một
ân huệ cao cả ... nhưng Ngài cũng không quên gởi kèm theo trên mỗi
phận đời trăm ngàn thử thách nghiệt ngã, vô vàn trách nhiệm đè nặng
trên vai... Rồi đến một lúc nào đó, Ngài lại như một trọng tài quyết
liệt, phân xử. Và cuối cùng lấy đi tất cả những món quà hạnh phúc
của chúng mình.
Dung đả chu toàn bổn phận làm con đối với cha mẹ, kế tiếp một đời
tận tụy với đàn em, hy sinh nuôi dạy các cháu, tất cả đều thành đạt,
chưa kịp đáp đền... thì Dung đã ra đi, đi trong sự chấp nhận, không
tiếc nuối. Chiếc lá chấp nhận rời cành với hai chữ "Xin vâng".
TRẦN THỊ THANH NGUYÊN
(Mộc Hóa 29-1-2011)
---
(*) Bài hát Khúc thụy du, nhạc Anh Bằng, lời Du
Tử Lê.
|
|