|
Gặp lại thầy tôi - Dương Đệ
Sáng 21-3-2011 không biết là ngày xui hay hên
nữa, đúng lý ra Uyên tôi phải đi khám sức khỏe, nhưng không hiểu sao
lại ngủ quên, đến khi thầy Bảo Toàn điện hỏi em có ở nhà không, ra
Núi Đất liền có chuyện vui, tôi vội vàng chạy như bay vào Núi Đất
hình như linh cảm cho biết tôi có tin vui bất ngờ, thật sự tôi quên
trước mặt tôi đèn xanh hay đèn đỏ. Tới nơi từ cổng vào Núi Đất có
nhiều người ngồi uống cà phê, họ giơ tay chào tôi, nhưng không phải
người Uyên tôi muốn tìm, tôi đã chào lại và tiếp tục tìm kiếm.
Thế là đâu cũng vào đấy, thầy Toàn đã giơ tay cho biết bàn của THKT
tại đây, Uyên rất mừng chạy lại chào thầy Dương Đệ, cô Thạch, thầy
Trọi, thầy Toàn và chào tất cả các bạn đàn em và các bạn cùng lớp
11AB. Trong không khí vô cùng thân thương, Uyên đã nắm tay thầy Đệ
mừng rỡ. Trên bàn những tờ học bạ cụ mấy mươi năm nay có dịp đem
trưng bày trước mặt người thầy kính yêu, không ai có thể tưởng tượng
được các bà cụ 55 trở lên hàng 60 lại giữ kỷ niệm kỹ như thế, tôi
thấy thầy tôi rơi lệ, giọt nước mắt từ lâu mà có lẽ thầy tôi không
có dịp tỏ bày. Thầy xem đi xem lại say sưa như tìm lại trong đó một
chút gì ngày xưa thầy để lại cho chúng tôi.
Thầy thấy lòng mình như dạt dào khác lạ, thầy được các em thi nhau
kể chuyện như ong vỡ tổ. Rồi nhóm từ Vĩnh Hưng xuống, bạn tôi Hai
Huệ vội nhảy ra xe khi xe chưa kịp ngừng hẳn, đúng là bạn tôi quá
nôn nóng, kế đến Lâm Thị Trưng đã xuống xe sửa lại xiêm y, rồi Lê
Chí Linh, phu quân của Trưng, bước xuống; kế tiếp chị Trần Thị đô và
bạn Phạm Thị Ngọc Mai (Mai bưu điện ngày xưa) bạn tôi chạy vào ôm
thầy và khóc, cô trưởng lớp vậy mà còn mít ướt làm chúng tôi cũng
rơi lệ theo.
Rồi Bạch Tuyết đưa tờ học bạ nói khoe bạn hạng 1/39, thầy hỏi rồi
bạn nào 39/39 đâu? Uyên tôi cười đùa dạ thưa thầy em là người 39/39
đây thầy ạ! Cả bàn đều cười. Thú thật xưa tôi học cũng có hạng lắm
đó chứ, ai hiểu sao hiểu, chỉ có thầy không hiểu. Rồi Thái Thanh Dân
đã vào ngồi bàn uống cà phê và quan sát mãi hồi lâu mới tìm ra được
bàn thầy. Thanh Dân chào thầy và kể lại chuyện xưa cho thầy nghe.
Rồi Lâm Ngọc Tuấn chào thầy, thầy nhìn ra ngay. Còn Uyên thì thay
đổi nhiều quá nên thầy nhìn không ra.
Thế rồi đến tiết mục chụp hình chung, lần này
Uyên tôi không đem theo máy ảnh và Uyên phải xí đứng kế thầy, chứ
không như xưa nữa, Uyên quá vui và quên giờ mình phải đi thành phố.
Chị Nguyễn Thị Quyến (áo đỏ) đứng kế bên
thầy Dương Đệ ở Núi Đất (Mộc Hóa) sáng 21-3-2011.
Rồi chia tay nhau trong bịn rịn, cô Thạch nói em cố gắng lên em;
thấy chiếc áo em mặc có chữ tự tin, năng động, hiệu quả, cô nghị em
sẽ vượt qua tất cả mọi khó khăn. Mắt cô tôi nhìn rất chính xác từ
chữ một trên chiếc áo mà tôi đang mặc đó là phần thưởng đầu năm của
tôi. Thầy Dương Đệ bảo em Sanh con thầy cũng làm công ty bảo hiểm
Prudential tại Mỹ, sau đó em làm việc tại ngân hàng. Tôi đã bắt tay
em và nói chào em thì Dũng phải dịch lại cho Sanh hiểu và Sanh nói
thì Dũng cũng dịch lại cho tôi nghe. Cũng là cái duyên mà thầy trò
THKT đã có được gặp thầy, xin cảm ơn giấc ngủ muộn màng giúp tôi gặp
lại được thầy cô tôi, xin cảm ơn cuộc đời, mỗi sớm mai thức dậy tôi
còn một ngày nữa để yêu thương.
HOÀNG LỆ UYÊN - NGUYỄN THỊ QUYẾN
(Mộc Hóa 21-3-2011)
|
|