Buổi dạy cuối cùng
* Tản mạn
Trước khi xa biệt các em lớp 9, tôi báo trước
hôm đầu tuần: tuần này là tuần chót thầy dạy thêm cho các con ôn thi
Học kỳ 2. Trò Khang hỏi: “Chừng nào thầy dạy lại, luyện thi lớp 10
cho tụi con?” Tôi ngần ngừ… rồi tảng lờ.
Ngày dạy cuối tuần, tôi phát tặng các em đề cương Ôn thi tuyển
sinh lớp 10 do tôi soạn và mời các em bữa ăn chia tay ở quán
“ốc” gần chỗ day, thay lời từ biệt!
Em Đỗ Tường Vy thay mặt “nhóm” tặng tôi món quà gồm sợi dây nịt, hộp
viết 4 cây và cuốn sổ bìa da thật đẹp. Tôi thật bất ngờ và cảm động
vô cùng. Đây có lẽ là món quà “tình nghĩa” cuối cùng trong đời dạy
học của tôi,dù đây chỉ là lớp dạy kèm.
Lớp học kèm này chỉ còn lại có 4 em: Đỗ Tường Vy mới học thêm có hai
tháng nay; Minh Quyên học từ năm lớp 8; Thanh Thùy học đầu năm nay;
Nhật Khang học từ năm lớp 8. Tường Vy và Minh Quyên là học sinh
trường Hai Bà Trưng (Quận 3 TP.HCM), Thanh Thùy là học sinh trường
Đặng Trần Côn (quận Tân Phú) và Nhật Khang học sinh trường Lê Lợi
(Quận Tân Phú).
Thật ra lớp học kèm này đầu năm có 8 học sinh.Nhưng vừa có 4 em xin
nghỉ tháng này, vì trường các em thuộc quận Binh Tân không có thi
tuyển vào lớp 10 (chỉ xét duyệt để tuyển sinh). Các em là Võ Tường
Vy, Nguyễn Tường Vy, Lê Quỳnh Vân và Đỗ Thảo Nguyên. Các em đều học
khá, rất chăm chỉ, ngoan ngoãn… Tiếc là tôi chưa kịp chụp ảnh kỷ
niệm cho các em. Bốn em này ngồi một bàn, tôi thường gọi đùa là “tứ
đại mỹ nhân” (cụm từ này đầu tiên do em Quỳnh Vân khởi xướng khi tôi
nhắc 4 em chú ý…).
Lớp dạy kèm thì việc các em ra đi hoặc đến học là bình thường. Mục
đích chính của ông thầy là thu nhập. Nhưng đó là nếu nghĩ quá đơn
giản như vậy!
Tôi thực sự trào dâng cảm xúc khi em Đỗ Tường Vy ôm chầm lấy tôi và
nói: “Thầy thân yêu của chúng con!”
Thầy Bùi Trung Tính (bìa phải) và 4 học sinh
trong buổi dạy cuối cùng.
Sau ngày về hưu, không ngờ tôi vẫn sống được bằng nghề “dạy thêm”.
Trước kia tôi ở quận Tân Phú, có điều kiện mở lớp dạy Toán tại nhà
nên sĩ số các lớp 6, 7, 8, 9 đều trên 10 em. Có năm các em yêu cầu
dạy tiếp lớp 10, tôi cũng hứng chí làm luôn (dù soạn bài hơi cực do
không quen dạy).
Từ ngày về sống ở quận 4, tôi phải chạy xe lên quận Tân Phú để dạy -
nơi mà PHHS và các em còn tin cậy tôi. Ở quận 4, lạ nước lạ cái quá
…
Bây giờ về hưu và hơn 10 năm đuổi theo nghề dạy kèm, vừa kiếm tiền,
vừa đỡ buồn, vừa thường xuyên động não, tôi thật sự thấy đuối… khi
phải chạy xe hơn 10km đến chỗ dạy (mất 45 phút đi và 45 phút về) với
cái bệnh tim của tôi.
Nghiêm ra lời can ngăn (đừng đi dạy kèm nữa) của thầy Lê Công Phúc
và thầy cô Nguyễn Văn Hòa – Ngọc Thủy là có cơ sở!
Tôi đã từ biệt các em thực sự, dù tôi rất thương và thích dạy các
em. Tôi thấy buồn, nỗi buồn khó tả! Cái buồn khó tả như ngày xưa xa
THKT…
Các bạn đồng nghiệp ui, các trò THKT ui, làm sao lấp hết khoảng
trống tuổi đời còn lại đây?! Sống là đang đi vào cõi chết thôi ư!
BÙI TRUNG TÍNH
(TP.HCM 16-4-2011)
Kiến Đen Phạm Hồng Phước: Dạ thưa thầy. Em đã phải dừng đọc bài này
mấy lần, vì nước mắt ứa ra, lòng dâng trào cảm xúc. Em hiểu tâm tình
và tâm trạng của thầy lẫn các em học sinh khi phải chia tay nhau.
Tất nhiên, mỗi người có cung bậc và ý nghĩa khác nhau. Các em phải
xa một người thầy kính yêu, nhưng sẽ vẫn còn tiếp tục sự học và tất
yếu sẽ có những thầy cô mới. Còn với thầy thì đây là lần từ giã bục
giảng thứ ba (sau lần rời THKT và lúc nghỉ hưu), nhưng có thể cũng
sẽ là lần cuối cùng (nếu như thầy không có ý định dạy thêm ở quận
4).
Câu hỏi cuối bài của thầy sao mà thống thiết và nghiệt ngã quá. Nó
như kim châm vào lòng em. Thôi thì, thầy hãy tận dụng quỹ thời gian
còn lại mà vui vầy bên cô và các con, các cháu. Hãy để thầy và những
người thân của thầy có được khoảng thời gian được sống trọn vẹn bên
nhau và hết lòng vì nhau. Từ nay rảnh rang rồi, sau những giờ thiền
niệm tại gia, xin thầy ngồi vào máy tính và vô Từ đường THKT vui vầy
với các bạn đồng nghiệp và các học trò. Cho dù có người này người
nọ, lúc này lúc khác (làm sao tránh được trong một xã hội thu nhỏ hả
thầy), nhưng cái chung vẫn là lòng tôn kính và tình yêu thương mà
Gia đình THKT hằng dành cho thầy, hướng về thầy. Xin thầy hãy cho
chúng em được gặp thầy, nhìn thấy thầy thường xuyên hơn nơi chốn Từ
đường THKT.
Khác với nhiều bạn ở THKT ngày xưa, em mang
nặng tới 2 món ơn thầy: thầy không chỉ là thầy giáo của em - một cựu
học sinh THKT, mà còn là "tổng biên tập" đầu đời của em - một nhà
báo (lúc thầy là chủ biên còn em là người viết cho giai phẩm Xuân
đầu tiên của THKT).
Chỉ còn 10 ngày nữa là đến sinh nhật 71 của thầy 26-4 (cùng ngày với
một người bạn thâm giao của thầy là thầy Võ Xuân Sơn). Loay hoay mà
sẽ là lần thứ hai Gia đình THKT lại có niềm hạnh phúc được chúc thọ
thầy và thầy Sơn. Em nhìn con số 71 mà nghĩ tếu táo: từ nay ông thầy
“bảy bó” của mình sẽ có một cái gì đó bên cạnh chứ không còn cái số
0 trụi lủi nữa.
Cho em gọi nhé: THẦY ƠI!
(TP.HCM 16-4-2011)
Bạn Nguyễn Thị Quyến (Mộc Hóa):
Trọng kính thầy Bùi Trung Tính! Hoàng Lệ Uyên vô cùng xúc động trước
tấm chân tình thầy dạy dỗ cho chúng em
Thầy ơi! thầy mãi mãi là người mà học sinh THKT luôn ghi nhớ, và là
người không cho phép em gục ngã vì bất cứ lý do gì. Thầy bao giờ
cũng truyền cho chúng em hơi ấm tình thầy trò như ngày thơ dạy. Em
cố gắng như mọi người chúng ta đang cố gắng làm cho cuộc sống của
chúng ta càng thêm ý nghĩa hơn. Văn thơ thầy, chúng em học hỏi rất
nhiều, nó cũng là hành trang giúp em có thêm niềm tin, tuy em chưa
đạt được những gì mà thầy kỳ vọng nơi chúng em, nhưng cách sống lạc
quan của em cũng nhờ thầy thường xuyên quan tâm nhắc nhở.
Thầy kính mến! Sắp đến ngày mừng thầy 71 tuổi, cái tuổi mà thầy của
chúng em cần nhắc nhớ lại cho các học trò của mình những kỷ niệm xưa
giờ thầy chưa có dịp tỏ bày
Hoàng Lệ Uyên là đứa học trò mà thầy từng tìm kiếm trước khi có Từ
đường THKT, nay vẫn còn là cô học trò nhỏ dại trước mặt thầy cô:
Dòng sông trôi đi bao giờ trở lại
Ánh mắt thầy vẫn mãi mãi trong xanh
Dù có đi qua bao dãy trường thành
Ơn nghĩa đó chúng em luôn ghi khắc
Kính chúc thầy và cô Tuyết Huỳnh vui và bình an trong cuộc sống.
(Mộc Hóa 17-4-2011)
Bạn Nguyễn Thị Vân Hồng (Michigan):
Thư học trò Nguyễn thị Vân Hồng kính gửi thầy Bùi Trung Tính.
Đọc bài viết ngắn của thầy, em tin là có rất nhiều người thật xúc
động. Và, những dòng chữ tâm tình của Kiến Đen gửi thầy cũng nhắc
cho em thấy, chính em nhiều lúc đã lỗi đạo làm trò.
Trang THKT ngoài là một sân vui chơi - cùng nhau đóng góp những khả
năng riêng của mỗi thành viên, là nơi gặp nhau chòng ghẹo thân thiết
– trang THKT còn là một mái nhà cho những đứa học trò chúng em biết
chia sẻ và bày tỏ lòng biết ơn của mình với những người thầy cũ.
Đối với em, em thấy mình thật thiếu sót… Hãy bỏ qua những nghi kỵ
trẻ con, những điều tiếng không đáng nhớ… Em thấy mình bất xứng
trước những tình cảm của quý thầy cô đã một thời truyền đạt gửi gắm
những kiến thức căn bản cho chúng em - ngoài ra quý thầy cô lúc nào
cũng mong mỏi những đứa học trò dù ngoan hay không ngoan của mình
mai sau phải là một người thành nhân chi mỹ cho gia đình và xã hội.
Huống chi ngày xưa em là một trong số những đứa học trò được thầy
quan tâm và kỳ vọng nhất.
Chính vì được kỳ vọng, vì thế suốt mấy mươi năm - từ ngày rời THKT –
mặc dù chưa bao giờ gặp lại các thầy cô, nhưng em vẫn tâm tâm niệm
niệm mỗi ngày - Nếu em có một chút may mắn danh dự nào với xã hội -
những người mà em muốn chia sẻ vinh dự đầu tiên đó chính là thầy Hòa
và thầy Bùi Trung Tính của trường Trung học Kiến Tường.
Thầy sắp bước qua tuổi 71 - Em xin phép được thay mặt lớp đệ Lục A
kính gửi đến thầy ngoài lời Cảm Ơn muộn màng - Chúng em cầu mong
thầy nhiều sức khoẻ, minh mẫn - Mong thầy cùng cô uống cạn chén yêu
thương với những người thân yêu của mình cho đến cuối đời.
Kính,
(Hầm Nắng Michigan 17-4-2011)
|