Đi dự tiệc cưới…
không chỉ vì đó là đám cưới!
* Tạp bút
Xế trưa thứ Sáu 27-5, chuông điện
thoại reo. Sau đó một giọng nói lạ vang vang: “Em đây. Nguyễn Thị
Xem, trò cũ THKT.” Em Xem, trước học chung lớp với em Nguyễn Thanh
Liêm. Tên Xem thì nhớ mà cái mặt thì quên. Tôi xin chào! À, thì ra
em mời dự đám cưới con trai Huỳnh Duy Phú. Tôi hỏi ngày giờ, điểm tổ
chức. Dù những ngày này TP.HCM đang mùa mưa bão, chiều tối thường có
mưa dông, và chưa thấy dáng dấp thiệp mời, nhưng miễn hết, hễ THKT
là ô kê! Câu nệ gi bà cái lẻ tẻ cho đời mất vui!
Chiều 29-5, đúng 18 giờ, tôi giao
đứa cháu ngoại vừa thôi nôi cho sư muội kiêm hiền thê Tuyết Huỳnh
trông, chuẩn bị lên đường.
Ngoài trời mưa đang nặng hột… Tôi
nhìn trời một lúc rồi hỏi: Muội thấy sư huynh cần thay đổi bộ đồ mặc
cho sắc nét hơn không? Mặc áo mưa bộ hay áo mưa cánh dơi cho tiện?
Sư muội ngắm tí, nói: Mưa mà, bộ đồ đó được rồi! Áo mưa cánh dơi đi,
cởi ra cũng dễ.
Tôi ước lượng từ quận 4 đến Nhà
hàng Tân Sơn Nhất (Phú Nhuận) khoảng 30 phút. Mưa rơi xối xả, xe
tuôn lướt trên đường đang chập choạng tối, không chật người như lúc
đường sá ráo hoảnh…
Tôi nghĩ đám cưới gặp mưa chắc
thưa thớt và mình sắp cô lẻ giữa những người tươi trẻ!
Đến nơi, gởi xe vào sân bãi rộng
phía sau nhà hàng số 200 đường Hoàng Văn Thụ.
Tôi đi nhanh qua mưa dần nhẹ hột,
sau khi hỏi phòng số 5 ở đâu.
Tiền sảnh đã chật người. Hình như
họ đang lóng ngóng chờ người thân. Tôi dáo dác nhìn quanh… Lại tiếng
nói hôm đó vang lên: Thầy, em đang đợi thầy! Trò Xem đây à? Trò nở
nụ cười rất tươi rồi cặp tay thầy thân thiết. Tôi vào phòng gởi quà
mừng, rồi bước qua cửa. Lại dáo dác và định vị.
Trong khoảnh khắc rất nhanh,
nhiều người bỏ bàn, đổ xô đến gọi thầy, thầy!
Chúng tôi tay bắt mặt mừng.
Mừng rỡ thực sự. Nguyễn Thanh Liêm, Trần Ngọc Bách, Nguyễn Thanh
Phong (Xẹp), Trần Ngọc Sum, Lê Ngọc Điền, Trần Văn Kiêm Tài, Trần
Kim Sính và nhiều nữa… Các trò nữ đang co cụm ở góc phòng cũng ùa
tới, cười cười gật chào. Trò Trần Thị Hên, Nguyễn Thị Kiều Nga, Trần
Thị Hiếu v…v… Ôi sao ấm cúng quá, tôi quên mất cơn mưa đang rỉ rả
ngoài trời. Mấy bạn TGHKT tận Mộc Hóa còn lên sum họp, sá chi mình
chỉ ở quận 4.

Hàng ngồi: thầy Bùi Trung Tính, thầy Võ Xuân
Sơn, cô Cẩm Thạch, bạn Ngọc Lan, bạn Huỳnh Ngọc Phát.
Thầy Nguyễn Văn Hòa bất ngờ lôi
tôi đi chụp ảnh. Thầy Hòa vừa tậu chiếc máy chụp hình rất chuyên
nghiệp thay cho máy ảnh kỹ thuật số nho nhỏ mấy lần trước. Máy ảnh
này sẽ giúp em “tác nghiệp” trong… mấy công viên! Thầy nói vui qua
nụ cười hóm hỉnh đầy trẻ trung. Cô Ngọc Thủy có ông xã bảnh thiệt!
Thầy được khen nhiều qua bài “Nịnh vợ” thấy mà ham, dù đôi lúc
“Phượng buồn”, “Bốn mùa thương nhớ”, “Dáng xưa”, “Phụ âm buồn” kéo
lướt thướt qua cảm hứng thơ của thầy…
Sau những pô hình đủ kỷ niệm,
thầy Hòa kéo tôi đến cái bàn sẵn có cô Cẩm Thạch, thầy Nguyễn Trọng
Hòa, thầy Võ Xuân Sơn, thầy Nguyễn Văn Trọi, em Đồng Ngọc Lan, em
Huỳnh Ngọc Phát (tục danh “bà tám” Kiến Tường). Rồi chuỗi tay bắt
chào mừng, quá vui, liên tục. Tôi và thầy Xuân Sơn thiếu điều “hôn
nhau thắm thiết”. Hai anh em tôi cùng tuổi và cùng ngày sinh nhật,
tới nay đã hai lần được Gia đình THKT mừng sinh nhật.
Em Phát cho biết đoàn Mộc Hóa
khởi hành từ 3g chiều, đến nơi hơn 5 giờ. Công phu và tình nghĩa
thiệt…
Thời gian chờ khai mạc hơi dài,
nên thông cảm cho mùa mưa gió. 8 giờ kém 15, lễ cưới bắt đầu, dù còn
khoảng 5 bàn trống. Nhạc và đèn màu quay tá lả, âm thanh tưng bừng
náo nhiệt. Mọi người dán mắt lên sân khấu, rồi những tiếng vỗ tay nổ
ra… Những bài hát cổ tích tình yêu, thơ mộng reo vui theo từng điệu
múa phụ họa của tốp vũ công. Rồi bong bóng lụp bụp, lụp bụp nổ mừng
ngày song hỉ, vừa khi cô dâu chú rể đưa đôi tay quấn quít chạm dao
vào bánh cưới…
Ba bàn tiệc dành riêng Gia đình
THKT là rộn rã nhất – dưới mắt tôi – Hai chai rượu vang ngoại của xứ
Bò tót Spain
mà thầy Xuân Sơn mang cho Gia đình THKT khai vị sao mà ngon thế.
Bàn tôi chỉ có tôi, thầy Trọng Hòa và thầy Hòa Guitare nhâm nhi. Còn
khoảng nửa chai rượu thì giải giao cho bàn các trò tự xử.
Sau tiệc cưới đoàn Mộc Hóa còn
kéo nhau đến nhà thầy Nguyễn Văn Hòa phát động đêm không ngủ. Thầy
Võ Xuân Sơn chịu nổi không? Hinh như thầy luôn sẵn mang theo chiếc
cặp thuốc men khẩn cấp. Tôi có rủ thầy Trọng Hòa và thầy Trọi tham
gia, nhưng mấy thầy cười cười…
Ôi, thiếu trò Kiến Đen cũng hơi
ray rứt. Nghe đâu trò bệnh, hình như sau cơn “giật mình”:
“Giật
mình ta thấy nhớ em
Nghe tim lỗi nhịp nửa đêm thở dài
Trời già cắc cớ ghẹo ai
Ngưu Lang – Chức Nữ biển hai bên bờ.”
Ôi, lay tỉnh bớ Kiến Đen! Trò còn
cả cái Từ đường THKT phải giữ nữa đó.
Có một em, tự giới thiệu học trò
“Đệ lục A cũ”, cùng lớp Lê Mỹ Lệ. Tên gì, xin lỗi em, tôi quên mất.
Em cho biết học THKT dến 1969 thì em lên đường… Nét mặt em trông già
hơn tuổi, cằn cỗi với nhiều nếp nhăn, đen đúa sau những ngày tháng
lam lũ, dù giọng nói vẫn cứng cáp, khỏe khoắn. Tôi thật tình xúc
động. Tôi hẹn một ngày về Mộc Hóa sẽ gặp em (qua trò Trần Kim Sính,
như em nói).
Tai sao “Đệ lục A, 66 - 67” luôn
là ấn tượng lớn trong trái tim tôi? Phải chăng đó là lớp giảng dạy
đầu đời tạo hứng thú nhất khi tôi chính thức bước vào nghề
dạy học. (Trước đó tôi chỉ đi dạy giờ). Thôi thì cứ coi đó là “mối
tình đầu” của tôi trong nghiệp làm thầy đi!
Đến dự đám cưới của Gia đình
THKT, bao giờ cũng vậy, không phải chỉ vì đó là đám cưới …
Mà còn là nỗi háo hức được họp
mặt nhớ nhau của thầy trò CHUNG MỘT KIẾN TƯỜNG!
Các bạn ở nước ngoài ơi, vui
không?
Thầy BÙI TRUNG TÍNH - TT SAIGON
(TP.HCM 30-5-2011)
|