Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

Tiếng hát bên lò sưởi


Đã 61 năm, Ngô Vàng (thầy Ngô Bảo Toàn của Trung học Kiến Tường) đi qua không biết bao nhiêu cây cầu để qua sông. Ký ức hẳn còn lưu dấu ít nhiều mối hoài niệm. Thu năm nay, Ngô đưa phu nhân vượt nguyên một đại dương đến thăm chúng tôi. Ngô tế nhị mặc chiếc áo có huy hiệu THKT. Chúng tôi hiểu cái ngầm ý bên trong. Chúng tôi không có gì đặc biệt, chỉ là hai hạt bụi lạc trong gió. Nhưng vợ chồng Ngô đã cho chúng tôi cảm giác cái mảnh đất lạc lõng, nơi chúng tôi ở, đầy sương mù bao bọc, tận chân trời, đã có ánh nắng ấm.
Chúng tôi và Ngô chỉ nói chuyện suông mà hết một ngày (Ngô và phu nhân tới nhà chúng tôi ngày thứ Tư 9-11-2011). Sáng hôm sau, thứ Năm, Ngô từ giã trở về nhà bà con ở Stockton, rồi sau đó sẽ trở lại Việt Nam vào cuối tháng. Vài phút cuối, chúng tôi ngồi bên nhau cạnh chiếc lò sưởi. Ngô đứng lên, với phong cách như một vũ công, trang trọng cúi đầu chào, rồi hát tặng chúng tôi bài hát “Ở hai đầu nỗi nhớ”. (*)
 


“Huynh và tỷ là hai người đầu tiên trong Gia đình THKT nghe đệ trình bày bản nhạc này.”


Chúng tôi không nghe được lời hát nói gì, bởi vì mỗi âm thanh đều loãng tan ngay khi nó vừa được thốt ra. Nhưng chúng tôi nghe thấy rõ tên của mình được gọi lên trong mỗi nốt nhạc. Mỗi lời là một âm thanh hợp lại thành một bản hòa tấu nhạc dương cầm. Nhắm mắt lại, chúng tôi không suy nghĩ về lời nhạc, nhưng chúng tôi sống trong những âm thanh đó. Chẳng có gì để mà suy nghĩ. Sự suy nghĩ chỉ đưa chúng ta tới những khái niệm đầy chữ nghĩa xa vời, rồi rốt cuộc, cũng thấy nó chẳng là gì của mình. Chỉ có sự sống tại đây và ngay bây giờ mới là thực của mình.
 


 

Cái lò sưởi này, bình thường trong những ngày giá lạnh, chúng tôi chỉ có thể đốt lửa để sưởi, rồi nhìn nó, rồi ngắm lửa và suy nghĩ. Tự nhiên vào giờ phút Ngô đứng bên nó và cất tiếng hát, nó trở thành một cánh cửa đón chúng tôi đi sâu vào khu vườn bí mật của những giấc mơ. Nó nhắc cho tất cả chúng ta, những con người mỏng dòn và mong mang như hạt bụi, chúng ta sẽ bị xa cách bởi không gian và thời gian, nhưng đồng thời chúng ta lại rất gần như kế bên. Sự gần gũi này giống như những gì còn lại khi bộ tách trà của Trương Chi biến thành sương khói.



“Đệ đã mang tình cảm anh chị em Kiến Tường đến với chúng tôi, vậy cũng xin đệ mang tình cảm của chúng tôi đến với anh chị em bên nhà.”
 

ĐỖ NGỌC TRANG - NGUYỄN THỊ BÍCH THỦY

(Elk Grove, California 10-11-2011)

 

(*) Bài hát: Ở hai đầu nỗi nhớ. Nhạc: Phan Huỳnh Điểu. Lời thơ: Trần Hoài Thu

 

 
 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage