Những cuộc trò chuyện giữa thầy Đỗ Ngọc Trang - cô Nguyễn Thị Bích Thủy với học trò Phạm Hồng Phước

     

 

 

+ Phước  (9-5-2010)

Thầy ui
Kiến Đen mới ghẹo cái vụ Tứ đại Mỹ nhân, khi xử lý ảnh ông thầy, tự dưng bật ra mấy câu thơ:


Thầy tôi râu kiểu đạo Hồi,
Mắm tôm mắm tép thì xơi thế nào?
Cũng may không hút thuốc lào
Lơ mơ châm phải hàm râu thì phiền...

Thơ hay hay dỏm hả thầy?

Học trò
 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (9-5-2010)

Kiến Đen th-ui
 

Vào lúc sinh ra râu ta chưa mọc

Lớn lên dậy học râu cạo cho hiền

Đến tuổi tọa thiền râu như hoa nở

Trẻ cười tở mở hỏi miệng ta đâu

 

+ Phước (9-5-2010)

 

Ông thầy ui,
Đệ tự xin lén sư mẫu thêm 2 câu hén

 

Vào lúc sinh ra râu ta chưa mọc

Lớn lên dậy học râu cạo cho hiền

Đến tuổi tọa thiền râu như hoa nở

Trẻ cười tở mở hỏi miệng ta đâu


Cô cười tủm tỉm ra chiều đắc ý
Chỉ mình ta biết đâu là miệng thầy....

 

 

 

 

 

 

+ Phước (7-5-2010)

Chúng ta đang cần một bản nhạc có ý tứ nhưng với tiết tấu nhẹ nhàng, vui vẻ để mọi người có thế nghêu ngao mỗi khi yêu đời hay lúc buồn bực.
Chẳng hạn:

TêTê Cali, ôi nhớ TêTê (chát chát bùm chát).
Đừng quá lazy trốn ra động Đình Hồ (ồ ố ô ô ồ ô)
Sư mẫu liếc mắt ông thầy Tái Tê (ê ế ê ê)
Trâu không có sừng sao dám Tương Tư (ừ ứ ư ư)
Thôi thì kiếp này Tòng Thê Cali (ì í i i i ì i).

Thượng hưởng

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (7-5-2010)

 

cô nói rằng bản nhạc của kiến đen tuy dỏm nhưng hay quá. Chắc nó được sáng tác trên núi Nga Mi phải không? 

 

+ Phước (7-5-2010)

Còn về bạn nhạc của đệ tử, nó dỏm (với ông thầy) nhưng hay (với sư mẫu), đơn giản là do "tâm trạng" từng người thui mà. Hehe

Học trò

 

 

 

 

+ Phước (6-5-2010)

 

Sư mẫu ui,
SOS! Emergency! Chắc sư mẫu phải canh chừng kẻo ông thầy của đệ tử hoặc hypertension haợc chui tót ra động Đình Hồ mà ngồi xuôi về miển quá khứ. Số là trong phóng sự ảnh về Mộc Hóa của thầy Tính, đám học trò có hướng dẫn thầy Sơn, thầy Tính về thăm lại cái xóm Cá Rô, nơi ông thầy trọ khi mới về Kiến Tường. Có cả ảnh ngôi nhà mà ngày xưa ông thầy từng ở. Coi chừng đêm nay ông thầy ngủ mớ inh ỏi đó sư mẫu ui.

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (6-5-2010)

lá thư này cô đọc cho thầy đánh máy.
Cô đã coi chùm hình xóm cá rô. cách xếp đặt hình cross references của em rất hay. nó giúp người ta dễ so sánh hình ảnh hai thời xưa và nay  mà không phải đi tìm hình cũ. Thầy rất thích, vì như được thăm lại quê cũ.
chùm hình du lịch núi Nga Mi quá đầy đủ. lần đầu tiên thầy cô biết thắng cảnh này. Lúc đến khoảng lan can treo đầy khóa tình, trông rất ư là độc đáo. Nếu biết trước thầy cô gửi em một cái. Còn em, em đã cài vào đó mấy cái rồi. (câu này thầy ngứa ta thêm vào, không phải cô nói)

We love you
thầy cô

+ Phước (6-5-2010)

Ông thầy sư mẫu ơi, nếu có muốn gởi ống khóa thì nên xài đúng hiệu Made in USA hay Made in Italia nhé. China là vua làm khóa giả mà. Học trò Kiến Đen phải order hàng thì mới có đủ khóa mà móc vào!
Mà có một chi tiết này xin nói nhỏ với Thiền sư động Đình Hồ nhé. Đệ tử thấy ở bên dưới thung sâu có mấy lão sư râu tóc trắng như tuyết đang lúi húi đi tìm lại mấy chiếc chìa khóa mà mấy mươi năm trước mình dại dột và khờ khạo quẳng xuống đây. Hồi đó, chưa có nạn khóa dỏm. Chứ bây giờ, cứ việc mua mấy chiếc ống khóa Product of Emei-shan là cao tay ấn cũng chỉ qua vài ba mùa mưa tuyết là nó bung ta lông hết trơn!
Khà khà khà!

Học trò Kiến Đen

 

 

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (30-04-2010)

 

Đệ tử
Phước đang ở Singapore phải không? nhớ làm phóng sự du lịch nhá. nên nhớ có rất nhiều người, kể cả thầy cô, chưa bao giờ biết Singapore nó thế nào.
Thầy và cô hôm nay lên núi đất để khắc chữ vào thân cây: "Không bao giờ bỏ Phước một mình".
Cám ơn em đã mở ra mục Thư Quán. Vậy từ nay thầy ẩn núp trong đó nhé. Vả lại chúng ta có một quán thơ cho văn vần thì cũng phải có quán thư cho văn xuôi mới công bằng. Phải không.
Thầy cô
 

 

+ Phước (30-04-2010)

 

Dạ,
Em biết chắc là thầy cô dễ gì chịu bỏ rơi đệ tử sau 40 năm thất lạc.
Thứ hai em mới sang Singapore. Em đi SGP hơn 10 chuyến rồi. Cuối thàng 5-2010, em sẽ đi dự COMPUTEX tại Taipei. Đây là lần thứ 4 em sang Taiwan.
Em đã cẩn thận kê chiếc chõng tre trong thư quán để thầy nằm mà tung chiêu thức cho nó khỏe.
Học trò của thầy cô
 

 

 

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (29-04-2010)

Dear Phước
Vậy thầy trở về với cái thế giới của thầy nhá.
Thầy TT Colo gửi email thắc mắc sao mấy bữa nay thầy vắng bóng trên web. Vậy xin gửi một câu truyện rất ngắn.
 

 

+ Phước (29-04-2010)

Hu hu,
Ông thầy chơi vậy thì chơi với ai?
Trong khi võ lâm thiên hạ đang sôi sùng sục thì chưởng môn lại an nhiên tự tại rút về hang động của mình mà "hồn bướm mơ tiên".
Ông thầy phải cùng đám đồ đệ tả xung hữu đột chớ.
Huhu

Hu hu chỉ biết hu hu
Thầy ơi thầy hỡi đừng hù tụi em....

Học trò của thầy cô

 

 

 

 

+ Phước (28-04-2010)

 

Thưa thầy cô,

Quả là thầy cô giống như câu slogan quảng cáo của hãng bảo hiểm Prudential: Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu.
Thật tình, đó là những lý do mà Kiến Đen trăn trở mãi cho tới nay chưa dám chọc râu vào bài "tuyên cáo" của thầy.
Thật ra, chúng ta không care về những người quá bận bịu. Có khi họ có những nỗi niềm riêng.
Chúng ta chỉ buồn lòng như gió thoảng mây trôi thôi về những người:
1. Hãnh tiến
2. Rũ bỏ quá khứ
3. Coi thời gian ở THKT như thời gian đầy ải.
4. Không có được một tí ti kỷ niệm tốt đẹp nào về thời THKT để mà hoài vọng về.
Nhưng mà có "hề" chi. Thật ra, trường THKT như một xã hội thu nhỏ, có đủ hỉ nộ ái ố, đủ loại người. Chúng ta chỉ là những người, không dám tự bảo là tốt đẹp, nhưng thật sự đã chung nhau cái thời đẹp nhất của đời mình dưới mái trường THKT và coi nó như một phần đời không thể chối bỏ của mình.
Ngoài ra, chúng ta cũng còn có những nguời vẫn giữ thaí độ wait-and-see và những người mang mặc cảm tự ti.
Em luôn xứ lý mọi việc theo hướng làm cho Web THKT trở nên trung tính hơn, mang dáng dấp một từ đường hay một trà thất. Cố gắng để người ta đừng coi đây là một sân chơi của nhóm quý-sờ-tộc hay của nhóm của thầy Trang-cô Thủy-thầy Xuân Sơn. Châm ngôn xuyên suốt: Những người bước vào cổng THKT chỉ còn là những người con của THKT nay tìm về miền kỷ niệm và gặp gỡ thầy cô, bạn bè xưa của mìhn.

Thầy trò nhắp một chung trà
Khà khà ta vẫn là ta thuở nào.

Học trò của thầy cô

+ Thầy Trang - cô Thủy (28-04-2010)

Dear Kiến đen
Thầy cô mới nói chuyện với thầy Sơn. Thầy ấy cho biết trường trung học Mộc Hoá cấp 3 đã truy cập website của chúng ta và họ rất khâm phục. Họ còn mời nhóm THKT cũ dự mặt trong kỳ khánh thành trường mới. Như vậy là họ có hảo ý. Đó và một tin rất vui đầy hứng khởi. Nó hóa giải được mọi hiểu lầm đáng tiếc. Việc làm của chúng ta đã tạo được sự nể nang của cộng đồng. Quí hơn nữa đó là sự nể nang trong thân thiện.
Thầy cô

 

+ Phước (28-4-2010)

Thưa thầy cô,
Em vừa từ Nha Trang về SG (bay chỉ mất 40ph).
Tất cả đè nặng trách nhiệm lên vai chúng ta, những người gầy dựng và xây dựng ngôi nhà chung THKT. Ngôi từ đường nhất quyết không được nhanh tàn khói lạnh.
Trước đây, bạn giám hiệu Cấp 3 MH cũng đã liên hệ xin phép được sử dụng lại những hình ảnh, nội dung trên Web THKT. Dĩ nhiên là quá tốt, ta chỉ đề nghị họ ghi rõ là từ Website trunghockientuong.com.
Mà không chỉ có họ. Nhiều thầy cô trường khác khi "lạc" vào ngôi từ đường này đều "ngạc nhiên chưa" về cái tình thầy trò rất ư là kỳ diệu, kể cả kỳ cục, của gia đình THKT.
Thứ Hai tới, em đi công tác Singapore 3 ngày. Từ TP.HCM bay sang đó chỉ mất 1g35ph (nhanh hơn từ SG ra Hà Nội). Hehe, đệ tử đi SGP hơn chục lần rồi, ngán tới cổ họng luôn. Nhưng lâu lâu cũng phải bay qua đó để refresh mình. Nhịp sống công nghiệp có phần Tây hóa mở một đất nước đông nam á láng giềng sẽ giúp mình khử đi cái sức ỳ trong óc mình.

Học trò của thầy cô

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (28-04-2010)

Dear Phuoc,

You just came back from your conferential meeting. Gosh, I guess you update THKT website while you were traveling. Good job.

Recently talking with some THKT members, their different opinions make me confusing. I would say their opinions in view of 3 directions: conservatism, defensive, and construction.

Unfortunately, the ideas are kind of conflicted. I think that it’s better I put my trust in your judgment. (you do not want my blood pressure goes up, don’t you?)

You’ll go over sea again. Thuy and I don’t have that lucky. We were out of Cali only 2 times: one for Hawaii and one for Nevada. (happen 20 yrs ago)

Have a nice day (or ‘good night’. See, I’m confusing)


+ Phước (28-4-2010)

 

Thưa thầy cô
Em tranh thủ update Web vào những break time hay tối về KS. Mết lắm, nhưng cái sợ làm mọi người thất vọng còn lớn hơn.
Wow, thầy cô chẳng nên bận tâm làm gì. Như em nói, trường THKT là một xã hội thu nhỏ nên ngay từ xưa nó đã bao gồm đù loại người với đủ loại quan điểm khác nhau. Ta cứ làm theo cái gì mà ta cho là đúng và được nhiều người đồng tình (số đông chứ không phải tất cả).
Web THKT chỉ đơn thuần là sân chơi của thầy trò tụi mình thôi. Chỉ đơn giản là vậy thôi. Ai đồng tính với mình thì welcome.
Hehe, hypertension đâu phải là đặc sản độc quyền của thầy cô. Khi cả thầy lẫn trò đều ngoài 50 rồi thì ai mà không bị tim mạch, vấn đề là nặng hay nhẹ thôi. Em thì ngày nao mà không phải uống một viên Coversyl. Thật ra, mọi gánh nặng đều đổ dồn vào em. Em phải căng đầu óc mà xử lý mọi chuyện cho nó hài hòa, đặc biệt là các mối quan hệ. Không phải tất cả mọi thứ đều được public đâu ạ. Và chính xác mà nói rằng ngoài em ra, không có bất cứ một ai khác, kể cả anh Bách và thầy Xuân Sơn, biết rõ ngọn ngành đâu ạ. Nhưng cho tới nay, em vẫn tin rằng mình control và co-ordinate được.

Học trò của thầy cô

 

Thưa thầy cô,
Ngay từ đầu, em đã xác định Web THKT là sân chơi cũa thầy trò mình mà thôi. Nghĩa là gói gọn trong các thành viên tham gia ngày họp mặt ở Gò Công (đó là lý do em đưa tấm ảnh đó làm focus). Qua quá trình chuẩn bị cho ngày họp mặt đó, em nhận ra rằng ai chấp nhận đi có nghĩa là họ cùng một băng tần với mình.
Các bạn đang sống ở Mộc Hóa có nhược điểm là an phận thủ thường, coi cuộc đời mình như thế là đã xong. Hễ rảnh là gài độ nhậu. Nét chung ở họ là sự tự ti và  mặc cảm đối với các thành viên đi xa mà họ coi là "ăn nên làm ra".
Mà chắc thầy cô cũng nhớ: ngay hồi ở THKT, cả ở hai giới thầy và trò đều có những băng, những nhóm riêng, không chơi với nhau kia mà. Vì thế, ta cũng chẳng nên đem lòng bận tâm khi bây giờ có người này người nọ. Website THKT có tôn chỉ riêng và không phục vụ cho một cá nhân nào. Hehe, chẳng lẽ lát nữa em treo bảng: "Đây là Trà thất của thầy trò Trang-Thủy-Sơn-Tính-Phước-Bách-Phong, quý khách quan nào thích thú thì xin very welcome!"

Kiến Đen

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (26-04-2010)

Phuoc thuong men,
Cứ nghỉ  giờ nay chắc Phước dang.... khò khò. Nên nhớ: Your sức khoẻ va sự an toàn  là quan trọng.  Your poem "Trang Web trường xưa" hay quá.
May we send to you $400.00 dollars? Khi nào cần sự  đóng góp để giúp  cho người  của THKT,  Phước cứ xuất tiền theo nhu cầu. You know the situations of the people in VN better than us.  Web THKT  bây giờ  đúng là nơi để mọi người cùng cười vui.
We love you.
Thầy cô

 

+ Phước (26-04-2010)

Ngủ được chết liền cô ơi. 4g30 đi taxi tới sân bay 5g10. 6g15 máy bay take off, 7g landing. Từ sân bay quốc tế Cam Ranh về TP. Nha Trang mất 45 phút.
Tốt nhất là khi quỹ THKT được thành lập, thầy cô có thể gửi thẳng tiền về quỹ ạ. Sao nói tới tiền nong em ngán ngại quá chừng. Thật ra, em hiểu ý thầy cô và chính em cũng khoái như vậy. Thầy cô gửi sẵn tiền ở đây, khi nào có thành viên gia đình THKT nào cơ nhỡ, em sẽ trích ra một khoản tùy thực tế từng trường hợp thay mặt thầy cô gửi giúp họ. Em thuộc loại của người phúc ta mà. Nhưng cái mà thì là rằng PHP không có năng khiếu giữ tiền đâu ạ.
Cảm ơn thầy cô về tất cả những gì đã ưu ái dành cho em ngay từ thời em còn là một học sinh THKT.

Học trò của thầy cô

 

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (25-04-2010)

Dear Phước
Gửi em lá thư để chúng ta cùng làm chung như lần trước. Thầy cô không biết nhiều về trạng thái "nhạy cảm" bên nhà. Nếu không thích hợp em hãy loại bỏ, đừng ngại.
 

Thư ngỏ cho người bạn khó tính,

 

+ Phước (25-4-2010)

Dạ thưa thầy,
Em xin tuân lệnh ạ.
Đêm nay em thức trắng vì 4g30 sáng mai phải ra airport đi công tác ở Nha Trang mấy bữa - dự một APAC Media Trip về IT. Trên đường, em sẽ suy nghĩ thêm.
Học trò của thầy cô

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (25-04-2010)

"ngủ đi em,
mộng bình thường"

 

 

 

 

 

 

+ Phước (20-04-2010)

Thưa thầy cô,

Vậy là ông thầy và sư mẫu đã hồi gia sau mấy ngày xuất gia đi xa. Cái bài Chúc thọ mà thầy cô giao trước khi lên đường, theo lệnh thầy, em có tham gia ké chút đỉnh. Lẽ ra em phải gửi thầy cô duyệt trước, nhưng vì thầy cô không mở mail trong những ngày vừa qua và ở đây lại kẹt thầy Xuân Sơn sáng thứ Hai về nhà rồi, buộc lòng em phải post lên để thầy Sơn có thể đọc được. Xin tha lỗi cho em nhé. Thú thiệt, mấy bữa nay em không hài lòng với mình về vụ này.

Kỳ này thầy cô có thời gian là Tour guide nữa không ạ?

Hai ngaỳ vắng bặt dấu vết nhau trên Internet thật là kinh khủng. Bất an.

Học trò của thầy cô.

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (20-04-2010)

Dear Phuoc
em dung ngai. em rat vung vang trong nghe viet bao. nho co su hop tac giua chung ta ma bai viet moi day du.

 

+ Phước (21-04-2010)

Thưa thầy cô,
Cảm ơn thầy cô đã rộng lòng. Em như trút đi một gánh nặng. Lần nào thầy cô đi vắng, em cứ như một đứa trẻ mong mẹ đi chợ về. Cứ canh ngày, canh giờ cho tới khi thầy cô về. Biết là cô thầy không check mail, nhưng cứ liên tục mở mail hú họa. Cứ mỗi khi con số chỉ mail chưa read bên Inbox tăng lên mail, lại hí hửng và hồi hộp mở ra. Biết sao được, cái gã Kiến Đen này vốn đa sầu đa cảm, sống nội tâm mà.

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (17-04-2010)

 

Dear Phước
thấy trò mình hợp sức viết một bài chúc thọ các cụ được không. Đay là bản nháp em tự ý sửa đổi tùy ý. Thầy cô sẽ đi xa trong 2 ngày thứ 7 và CN. sẽ không coi email.
thầy cô

+ Thầy Trang - cô Thủy (17-04-2010)

 

 

Phước thương mến
Xin đừng thêm vào bài viết những câu hai nghĩa huê tình. Cô thầy không thích đâu.
Love
Thầy cô

 

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (16-04-2010)

 

Dear Phước
Đây là nhận xét cùa cô: (thầy ghi theo lời đọc vì cô không biết dùng keyboard gõ chữ Việt)
Phước ơi ngoài những thơ kiến cắn người ta, hấu hết các thơ tâm tình em đều nhắc đến mối tình đầu. Nó sâu đậm lắm phải không? Cô ấy bây giờ ở đâu và ra sao? Nếu em tiếp xúc được với cô ấy thì sẽ giải tỏa được nỗi lòng. Ráng giữ gìn sức khỏe nhé.
Love u

+ Phước (16-04-2010)

Thưa thầy cô
Cảm ơn thầy cô đã hết sức quan tâm đến em. Đời em khổ nhất là ở cái chỗ đó. Những gì đã gây được ấn tượng cho em thì chẳng bao giờ em gỡ bỏ ra được. Nhưng mà quá khứ vẫn phải là quá khứ. Nó chỉ còn là những hoài niệm. Những hoài niệm giúp người ta sống tốt hơn ở thì hiện tại.
Ngày mai, báo đi in, phải chuẩn bị nội dung hoàn tất. Đêm qua em không ngủ. Làm việc suốt. Và đêm nay thì khó lòng về tới nhà trước 12 giờ khuya. Thôi thì phải làm cho trọn cái kiép con tằm nhả tơ thôi. Khi nào stress quá thì tạm hô biến thành con kiến đen chạy lung tung chọc phá thiên hạ chút chơi. Giá như thầy cô ở gần em nhỉ? Híc, lại ăn phải thuốc thầy Tính để "mơ giữa ban ngày" rồi!

Học trò của thầy cô.

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (13-04-2010)

Dear bác Tính và trò Phước

Tôi mới về nhà sau 3 ngày đi xa. Việc đầu tiên của tôi là vào trang web. Đọc thơ của quí vị tôi cười bể bụng. Nhà tôi ở trong bếp hỏi vọng ra, có gì mới lạ không? Tôi nói, có thơ của Bùi Lãng Tử và Phạm Luật Bao Thanh Thiên. “Giời ơi” đọc thơ của quí vị xong nhà tôi “cứ ngỡ là mơ”. Lý do bởi vì chúng tôi có cái áo thun nào đâu. Gã Google đã cho quí vị một tin thuộc loại April fools rồi quí vị ơi. Tội nghiệp bác Tính phải thức khuya làm thơ. Tuy nhiên nếu dã sử  của chúng tôi đã tạo được trận cười cho quí vị thì cũng đáng nhận nỗi oan.

 

Thưa với các quí vị còn lại trong bang, chiếc áo thun trở thành chiếc áo ân tình có chút hương tình yêu thì quả không dám nói ra. Chúng tôi xin có lời bào chữa giùm cho 2 vị lão ngoan đồng này. Vậy xin có thơ sau:

 

Kiến đen kiến lửa chạy lung tung

Tìm mua hàng độc chiếc áo thun

Nhảy cười như bị bôi thuốc lác

Té ra huyền thoại cuộc tao phùng.

 

Dear Phước kiến đen,
Mặc dù thơ chọc phá, nhưng thơ của em rất hay. Kho chữ nghĩa của em rất phong phú. em sáng tác thơ quá mau lẹ và coi bộ rất dễ dàng. thầy cô rất phục tài của em.
xin gửi bài report chuyến đi xa vừa qua.

 

+ Phước (13-04-2010)

Thưa thầy cô,

Hễ mỗi lần vào Web THKT, nhìn thấy cái cổng trường xưa, em bồi hồi vô cùng. Cầm lòng không đặng. Nỗi nhớ tiếc càng trầm trọng khi giờ đây cổng trường xưa đã bị lấp. Tất cả chỉ còn trong hình ảnh cũ và trong tâm khảm những người con THKT.
Em gửi tặng thầy cô một bài thơ em mới làm. Thầy cô khen em làm thơ dễ dàng. Một phần do xưa nay em khoái làm trò xiếc với những câu chữ, phần chính là tự nhiên những câu thơ trong lòng em chen lấn nhau tuôn ra. Em chỉ còn làm công việc edit và arrange chúng lại. Thôi thì, con Đinh Dậu làm thơ như... gà đẻ! Cũng may nó là gà trống mà còn như vậy, nếu phải nàng gà mái thì thiên hạ ắt phải bội thực vì thơ...gà! Cục cục tác!

 

Hình bóng trường xưa

 

Trường của ta xanh bóng cây râm mát

Mái ngói rêu phong cửa chớp ố vàng

Cánh cổng sắt cùng năm tháng thi gan

Trung học Kiến Tường gắn trên bảng lưới

 

Đồng Tháp Mười mỗi năm mùa nước nổi

Thầy trò ta lội bì bõm tới trường

Nhớ thiết tha những buổi quá giang xuồng

Thầy chịu mũi, mái dầm trò cầm lái

 

Miền Mộc Hóa đâu có nhiều hoa trái

Khách tới nhà mời một chảo cá linh

Rắn nước canh chua bông súng chân tình

Ly rượu đế thầy trò mình quá sộp

 

Mùa me tây trái khô rơi lộp độp

Thắt áo dài em cùng bạn nhảy dây

Ta ngu ngơ tơ tưởng một dáng gầy

Đôi bím tóc thắt nơ màu hồng ngọc

 

Có những hôm bạn rủ rê trốn học

Mòn đũng quần trên Núi Đất hàng dương

Khắc tên em lên gốc cội ven đường

Lưu dấu tích của một thời lãng mạn

 

Bốn mươi năm ta dọc ngang phiêu lãng

Vẫn nặng lòng một nỗi nhớ trường xưa

Mối tình đầu chưa một buổi đón đưa

Nhưng hằn vết trong tim ta từ ấy

 

Ta nhớ trường bởi trường là nguồn cội

Ta nhớ em bởi em mối tình đầu

Trường và em trong nỗi nhớ đằm sâu

Như hơi thở ngày nào ta còn sống!

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 13-4-2010)

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (13-04-2010)

Dear Phước
Thơ em hay quá. Em đã nói ra được tất cả những gì thầy cô cảm nhận và muốn nói. Lúc nhìn hình Mộc Hóa ngày nay, thầy cô bị hụt hẫng khi không thấy vết tích trường cũ.
Nhưng cổng trường xưa đã được ông từ Phước mở lại rồi không phải sao. Chúng ta hãy cùng vào sân trường.
Đọc thơ của em, thầy thấy em tối thiểu có 3 nhân tính. Một là kiến đen chạy lung tung. hai là kiến lửa ưa châm chích người ta. ba là kiến thợ cần cù xây dựng. Dĩ nhiên nhận xét này còn thiếu sót, nhưng kiến chỉ có 3 hạng thôi. Hạng cao hơn là kiến chúa, nhưng phải là con gái mới được.
tái bút: thầy có email cho em Phạm Định nhưng có lẽ cậu ta không vào net. vậy nếu có dịp em nhắc cậu ta giùm thầy. Thanks.

 

+ Phước (13-04-2010)

Dạ, thưa thầy,
Em đã gọi điện cho Định. Hai ngày nay Định đi chơi nhạc cho đám cưới, mới về tới nhà. Đó là nghề mưu sinh của Định. Anh ấy nói sáng mai sẽ mở mail.
Cô Ngọc Thủy, phu nhân thầy Nguyễn Văn Hòa, mỗi lần vào Web thấy cái cổng trường xưa lại muốn khóc. Hai cái ảnh đó bổ sung cho nhau tạo nên một ý nghĩa tổng hợp - đa chiều và làm thắt cả lòng những người con THKT. Chỉ cần nhìn thấy cái cổng trường là bao nhiêu kỷ niệm dồn dập đổ về, bao nhiêu khuôn mặt thầy cô, bạn học lần lượt hiện ra như một khúc phim quay chậm.
Ngày xưa thầy trò mình sống với nhau quá đẹp nên bây giờ mới da diết nhớ thương như thế. Chứ nếu như tình nghĩa học đường bây giờ thì...

Học trò của thầy cô

 

 

 

 

 

 

 

+ Phước (12-04-2010)

 

Thưa thầy cô,
Chắc thầy cô rất mệt sau một chuyến đi xa.
Em thấy bài thơ hôm rồi vẫn còn thiêu thiếu cái gì đó, tới trưa nay, ngồi ăn cơm văn phòng, em mới nghĩ ra là cần một khổ thơ thứ tư cho nó trọn vẹn. Ai tinh ý nhận ra cái gì thì xin thầy cô cho điểm 10 nhé.

Chút hương tình yêu

 

 

Chàng tuổi trẻ chuyển trường cách biệt

Nàng ở nhà ôm tấm áo thun

Đêm phất phơ đầu giường mơ bóng

Chút dư hương ngây ngất khôn cùng

 

 

Nàng Kiến Tường, chàng nơi Rạch Kiến

Như kiến đen thương nhớ cục đường

Như kiến lửa lòng chàng cháy bỏng

Tháng ngày dài kiến nhớ, kiến thương

 

 

Mồ hôi đẫm lâu ngày xa ngái

Hương tình yêu thơm tựa ngọc lan

Những đêm dài mơ về hiền triết

Chút hương xưa nàng mãi để dành

 

 

Ngọc ngà châu báu nào đâu sánh

Trang sách cổ văn gối đầu giường

Bích hổ du tường buồn tặc lưỡi

Thủy chung tấm áo vọng người thương!

 

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 10-4-2010)

 

 

 

 

 

+ Phước (11-04-2010)

 

Thưa thầy cô,
Welcome Home thầy cô sau một chuyến weekend. Liệu lần này thầy cô có cho mọi người hưởng một chuyến du lịch "ké" không đấy?
9g tối qua, già Bách gọi điện hí hửng khoe rằng mới moi được một tin "very very hot" từ một nguồn tin không biết nói dối. Cái ông Yahoo! Searcher mà thầy gọi này quả là "buôn dưa lê" và "tám" vô địch, đã rỉ tai em rồi còn bỏ nhỏ với thầy Tính nữa. Báo hại không hẹn mà gặp, hai thầy trò xúc động với câu chuyện quá bèn thức đêm "mần thơ".  Phần thơ của em nè, xin gửi thầy cô đọc chơi để bắt đầu một tuần lễ mới:
P/S: Em vô can, có gì thầy cô cứ xử già Bách nhé.


 

Chút hương tình yêu

 

Chàng tuổi trẻ chuyển trường chia cách

O ở nhà ôm tấm áo thun

Đêm phất phơ đầu giường mơ bóng

Chút dư hương ngây ngất khôn cùng

 

Nàng Kiến Tường, chàng nơi Rạch Kiến

Như kiến đen thương nhớ cục đường

Như kiến lửa lòng chàng cháy bỏng

Tháng ngày dài kiến nhớ, kiến thương

 

Mồ hôi đẫm lâu ngày xa ngái

Hương tình yêu thơm tựa ngọc lan

Những đêm dài mơ về hiền triết

Chút hương xưa nàng mãi để dành

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 10-4-2010)

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (11-04-2010)

 

 

 

+ Phước (09-04-2010)

Thưa thầy cô,
Thầy Tính yêu lai láng, đầm đìa quá, đệ tử chịu không xiết nên cũng té ra thơ tùm lum. Xin gửi ông thầy và sư mẫu đọc chơi cho nó thêm phần "cải lão hoàn đồng" - evergreen. Cũng coi như một liệu pháp relax cho thầy sau những phiên nhập định về cõi thiền để thầy chớ có phiêu du mà quên đi mình đang có một sư mẫu rất đời thật.

 

Hình như là…

 

Hình như là ta yêu em

Chút nắng hanh vàng giữa mùa đông ảm đạm

Sỏi đá đời ta dịu mát môi mềm

 

Hình như là ta yêu em

Sáng nhớ, chiều thương, đêm về mộng mị

Hương tóc ru ta về cõi êm đềm

 

Hình như là ta yêu em

Món nợ luân hồi vay từ tiền kiếp

Ta đã trả rồi cứ muốn trả thêm

 

Hình như là ta yêu em

Hồi hộp đợi chờ tiếng chuông điện thoại

Ám ảnh ta rồi giọng nói của em

 

Hình như là ta yêu em

Cái dáng cao cao hải đăng dẫn lối

Sóng gió muôn trùng ta đã có em

 

Hình như là ta yêu em

Như thể thời gian lùi về chục tuổi

Đời đáng yêu hơn bởi ta yêu em

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 06-04-2010)

 
 

Muộn

 

Ta xin lỗi vì gặp em quá muộn

Nên vắt giò chạy nước rút với thời gian

Chớ ngạc nhiên ta nói yêu vội vã

Đời đâu dành cho những kẻ chậm chân

 

Ta vội vàng nhưng nào đâu nóng vội

Khối tình ta trầm tích cũng ngàn năm

Như núi lửa bừng lên dòng nham thạch

Lửa tình ta tích tụ cả trần gian

 

Em tươi trẻ đường tình em cứ chọn

Ta sẵn sàng một cuộc đấu fair play

Dẫu tình yêu đâu thể nào đong đếm

Ta muộn rồi, em chớ có delay

 

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 07-04-2010)

 

+ Thầy Trang - cô Thủy(09-04-2010)

Cậu học trò xưa trẻ nay già
Cậu đã biết sự thể thế nào rồi còn hỏi ta.  Nếu biết mình đã già thì "Hình như là...muộn" rồi cậu ạ.

 

+ Phước (09-04-2010)

Quá sướng, quá đã!
"Đánh cờ" với ông thầy sướng tê người.
Cho đệ tử vớt vát một chút xíu nhé ông thầy:

Ta thà muộn chớ không hề bỏ cuộc
Sẵn sàng chưa ta một mất một còn
Em chớ có nghe lời người đơm đặt
Lấy chồng giá sớm góa phụ ôm con


Tóc dẫu bạc, nhưng tim ta vẫn trẻ
Năm mươi năm máy vẫn chạy ro ro
Tuổi đời nhiều chất chồng nhiều kinh nghiệm
Lấy ta về em lời lãi rất to...

 

 

 

 

 

+ Phước (07-04-2010)

Thưa thầy,

Có một cô bạn xúi em làm một bài thơ tỏ tình với phần mô tả đối tượng rất là flexible, có thể thay đổi theo từng gnười cụ thể, như dáng cao cao có thể thay thành dáng lùn lùn, dáng ục ịch,... Em quạu quá, bèn tặng nàng ta bài thơ giảm stress như sau:

Ai là em?

Em cao anh nhớ cột đèn
Em lùn anh nhớ cây kèn đám ma
Em ù anh nhớ Trư gia
Em da trắng nhớ con ma chết chìm
Em đen trời tối khó tìm
Mình dây em giống con chim hạc gầy
Tóc xù mì gói là đây
Tóc dài em xõa giống cây dừa già
Đờ mi tóc tém như là
Cái cây bàn chải anh chà sớm hôm
Lưng dài anh nhớ con tôm
Ngắn lưng anh nhớ cá thờn bơn khô
Chân dài đôi đũa gác tô
Ngắn chân giống hệt lừa thồ vùng cao
Mặt to anh nhớ bánh bao
Môi dày nhớ miếng thịt bò tái chanh
Mỏng môi giống cá lành canh
Mũi cao em giống cái cành mới nhô
Mũi to anh nhớ cái tô
Mắt to như ốc bưu kho dân ghiền
Em thơm như múi sầu riêng
Đậm đà rựa mận sả riềng cầy tơ

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 7-4-2010)

TB: Ông thầy đừng để sư mẫu đọc bài thơ này, coi chừng quan sư mẫu "rút giấy phép thông công" của đệ tử mất.

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (07-04-2010)

Dear Phước
thầy có cảm giác vì em mệt nên ngừng bút chứ không phải em hết ý. Em là ta (tằng hắng) mắc bẫy thôi. I think if we use the words "you & I", we can solve the quest.

My lover
 

Is color of the rainbow in early Fall beautiful

Is a zephyr brushing my hair this moment to be a comfort

Is a nightingale's song to be a mystery poem

No

Without you life is empty.

You are all of above.   

 

Phước (08-04-2010)

Thưa thầy,
Đúng là lão sư có khác. Quả tình em mệt và làm biếng nữa nên ngắt ngang thôi. Tính "dụ" thầy ra chiêu tiếp tay đệ tử thôi.
Bài thơ thầy làm đẹp và giàu ý nghĩa quá. Nhưng cái mà thì là rằng em vẫn ngứa ngáy, xin thầy cho em gõ mấy cái nhé.

Notwithstanding
Without you life is empty.
But
With you life is more complex
to like a bamboo shavings.
However
I can't without you!
Huhu!

It's life

Học trò của thầy cô

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (08-04-2010)

Dear Phước
Em lại làm thầy cô cười muốn bể bụng. nhưng cậu bé già ơi, mình không trở lại chơi trỏ vờn nhau nữa phải không. Bách nói em nhận được rất nhiều tư liệu cần rất nhiều thời gian để xế đặt. thôi ráng đi.

 

+ Phước (08-04-2010)

Thưa thầy cô
Cái ngôi nhà chung THKT của thầy trò mình có sức thu hút và lan tỏa mạnh lắm. Nó chinh phục được lòng người. Cái chính là nhờ thầy trò mình quá thương yêu nhau và sống rất thật với lòng mình, với nhau và vì nhau.
Em lại nghiệm ra rằng: quả thật bấy lâu nay mọi thành viên THKT đều đau đáu về nhau, tìm kiếm nhau, nhưng thiếu chất xúc tác, thiếu một cái nắm tay chèo kéo, loay hoay một mình nên nản, đành nhét hết trong tim, trong óc.
Nhiều người muốn tham gia, nhưng như thầy đã nhận xét: cái nhược điểm của hầu hết thầy trò THKT là rất yếu hay xa lạ với Internet, với computer.
Có nhiều tư liệu, ngày càng nhiều hơn, nhưng cần phải lọc lại thầy ạ.
Nhân thể, thầy cô có thấy sướng không, thầy có ngồi rung đùi gãi râu cười khà khà không? Cô có liếc yêu thầy rồi hứ cái cóc: "thấy chưa!" không? Bởi vì cái sức ảnh hưởng của thầy cô mạnh tới chừng nào. Thầy cô mới có ý muốn có được những hình ảnh trường cũ ngày nay, thậm chí nhớ lại cái thân cây tội nghiệp ngày xưa trên Núi Đất, vậy là lũ học trò quá yêu thầy cô đã cong đuôi (toàn là giống có đuôi thật đấy) bỏ công việc đi chụp hình, đi lần tìm từng gốc cây,... để đem lại niềm vui cho ông thầy, bà thầy của mình.
Nhưng mà này, "nhà hiền triết", Lão Trang (tử) phải liên tục xuất chiêu cho ngôi nhà THKT ngày càng thêm khởi sắc, nặng ký nhé. Em sướng vì thấy cái sướng của mình làm cho mọi người cùng sướng. Nào chúng ta cùng sướng!

Học trò của thầy cô.

 

 

 

 

+ Phước (06-04-2010)

Thưa thầy cô,

Sở dĩ em cả gan public những bài thơ "đôi ta" vì chúng quá hay và ẩn chứa rất sâu đậm tình nghĩa thầy trò, tình nghĩa con người. Và quả thật là những người đọc chúng đều rất xúc động. Thôi thì đành hy sinh "của gia bảo" làm "đại nghĩa" thầy ạ. Cuộc "đưa đẩy thơ" giữa hai thầy trò mình thú vị lắm. Bách thức tới 3g sáng để đọc tới đọc lui. BS Tràng còn chép lại để đọc. Thầy Phát in ra để dành đọc. Tất nhiên, những cái gì mình phải giữ riêng cho mình, em sẽ Ultimate Top Secret.


Đúng là thơ 3 thầy trò mình thuộc 3 trường phái khác nhau. Thầy nội lực cao siêu và thâm hậu hơn, thuộc về cõi trên. Thơ mang chất thiền, nhiều ẩn dụ, đọc đi đọc lại mới thấm. Thầy Tính thì "lãng mạn thời ... hậu chiến" và "chân quê" hơn. Còn em thì mới hơn, đời hơn. Thơ em tiệm cận với thơ thầy và thầy Tính, nghĩa là nó nằm ở độ giữa hai luồng thơ. Chính vì vậy, Vườn thơ THKT mới thêm đậm sắc màu.
Thầy cho em kính thăm sư mẫu và thăm em Duẫn nhé. Em nhớ ông thầy và sư mẫu quá chừng chừng. Từng kỷ niệm, dù nhỏ nhặt nhất, vẫn không nguôi dày vò tâm khảm em. Híc, biết làm sao được khi ở cái tuổi "bên kia triền đời" này, người ta luôn sống với những hoài niệm quá khứ. Khổ thân nhất là cái miền quá khứ của chúng ta quá chừng tuyệt vời!

Học trò của thầy cô

 

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (05-04-2010)

 

Dear Phước
Thầy đã nối dây thừng với Thành Cà Mau. Thành thuộc loại cứng cựa nên không dùng computer. Thầy nghĩ là Thành không đủ phương tiện thì đúng hơn. Thành cũng chưa được đọc hết bài viết của thầy. Thành nói nhờ người bà con coi giùm, nhưng đang coi thì sóng bị dứt. Đoạn tâm sự này em đừng đưa lên web.

xin gửi THKT đoạn kết của câu truyện Thành.
Thầy cô
t/b. xin nhắc em "câu truyện" (truyện phải viết là "tr"). còn "nói chuyện" (chuyện viết là ch)

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (05-04-2010)

 

 

Dear Phước
nếu em chưa post "Thành 2" lên mạng, em hãy đợi một chút. thầy đã viết nó ngay sau khi nói chuyện với Thành. Đầu óc khi ấy còn hoang mang. Bây giờ tỉnh trí lại mới thậy mình chưa viết ra được những gì muốn nói. vậy nếu nhận được email này em trả lời cho thầy biết để thầy hiệu đính lại đoạn "Thành 2". Thầy cần có một chút thì giờ.
thầy Trang

 

+ Phước (05-04-2010)

Dạ thưa thầy,
Xin thầy hiệu đính ạ.
Cảm ơn thầy.
Hôm qua em gọi điện cho Thành, khi em kể về tình cảm của thầy dành cho Thành và đọc cho anh ấy nghe một số đoạn trong bài thầy viết, nhất là đoạn thầy nhắn gửi, anh Thành xúc động thấy rõ. Giọng khác liền.

 

+ Phước (05-04-2010)

Dạ,
Em cũng đã cân nhắc khi dùng "câu chuyện" thay cho "câu truyện". Bởi lẽ với "sinh ngữ Việt" ở đây, người ta phân biệt:
- Truyện: dành cho tác phẩm văn học và có tính hư cấu, như truyện ngắn, truyện dài.
- Chuyện: dành cho những gì có tính chuyện trò, kể chuyện, tâm sự.
Vì thế, nếu dùng "câu truyện", nó sẽ bị "lạc lõng" ở đây. Nhưng nếu thầy muốn "bảo lưu" ý kiến của mình, em sẽ giữ nguyên "câu truyện" trong văn bản của thầy. Coi như một "nét riêng".
Xin thầy cho em ý kiến ạ.

Học trò của thầy cô.

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (05-04-2010)

Dear Phước
thầy gửi em bài "Thành 2" đã dược hiệu đính.
bài này có đóng dấu Imprimatur (tiếng Latin). có nghĩa là đã dược sư mẫu kiểm duyệt. tuy nhiên cô nói, cô vẫn còn thấy sợ vì những câu "nhạy cảm" chính trị.
vấn đề này tới phiên em kiểm duyệt.
từ nay thầy có 2 quan kiểm duyệt. tuy bị ăn hiếp nhưng rất vui, vì 2 quan này rất dễ thương. Họ dũa gọt mình để bảo vệ mình vì thương mình. thiếu họ đời hết....(nhạy cảm khó nói ra)
Thầy cô

 

+ Phước (05-04-2010)

Thưa thầy cô,
Hì hì, sư mẫu kiểm duyệt cái phần hồn, còn em xin care cái phần xác. Sư mẫu lo phần "nhạy cảm nội bộ", còn em gánh phần "nhạy cảm đại chúng".
Vui quá thầy cô ơi. Hạnh phúc quá thầy cô ơi. Tập thể THKT chúng ta đang dần dần tìm lại được nhau. Ngày sẽ đông, sẽ vui hơn. Tất nhiên cũng sẽ không kém phần phức tạp hơn. Hiện nay ở Mộc Hóa, các bạn học THKT hễ ngồi với nhau là lại nói về Website THKT. Tất cả trở nên gần gũi và thực thể hơn bao giờ hết. Em và anh Bách bảo nhau: mọi chuyện do hai đứa mình gầy sòng giờ đây đã bung nồi vượt khỏi tầm tay mình rồi. Freely fly!

Hì hì, nhiều lúc em "điên" tới mức tưởng tượng giá như có thể thò bàn tay vào cái màn hình để nắm lấy tay thầy cô!

Học trò của thầy cô,

 

 

Thưa thầy cô,
Em xin gửi tặng thầy cô một bài thơ vừa mới làm xong. Nóng hổi vừa thổi vừa coi.
Hì hì, thầy và thầy Tính truyền công lực và hứng khởi cho em quá chừng. Ngứa ngáy quá, nên viết thôi mà.

+ Phước (05-04-2010)

Tự trào

 

Khi ta vui chia vần thơ hạnh phúc

Lúc ta buồn tim nhỏ những dòng thơ

Đời chán ta gieo neo nhiều giông bão

Quá yêu người ta vẫn mãi làm thơ

 

Đời đâu thể suốt tháng ngày tuyệt vọng

Ngã xuống rồi lại đứng thẳng lên hơn

Trong tâm thức ta giữ ghì bản ngã

Nhớ về em như tiền kiếp hao mòn

 

Lúc buồn nhiều ta soi gương tự hỏi

Mình là ai và phải sống thế nào?

Hỏi để hỏi vì đời nhiều ẩn số

Cuối phương trình nằm mãi tận trời cao

 

Thôi cứ sống như đặc ân được sống

Vui bầy đàn, buồn vỏ ốc rong rêu

Thơ với thẩn ta thẫn thờ viết tiếp

Cứ tự trào mình rất đáng được yêu!

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 05-04-2010)


Học trò của thầy cô.

+Thầy Trang - cô Thủy  (05-04-2010)

Dear Phước
bài thơ rất hay. thầy cảm nhận được độ xúc cảm trong từng chữ.
Em khôn quá, bởi vì em khéo dụ. em mở ra mục "vườn thơ" rồi gián tiếp chia lô cho mọi người. trong đó, chưa kịp mua đất, thầy đã có một lô khá lớn.
Những bài thơ riêng tư của "đôi ta" sao nỡ bày ra chợ trời thế. trong tất cả những bài thơ ấy chỉ có một bài thứ thiệt (không chọc ghẹo ai) đó là bài "fragments of winter". Than ôi mới coi lại đã thấy một lỗi spelling rồi. xin em sửa lại ở câu thứ 3  ... he Was born (not has born)
Đọc thơ của thầy Tính và của em, thầy thấy chúng ta thuộc 3 môn phái khác nhau. thầy rất ít làm thơ, nhưng đã lỡ rồi vậy xin rụt rè gửi 2 bài. có lẽ thơ của thầy không hợp với không khí của web THKT.
xin quan kiểm duyệt cứ thẳng tay
(nói nhỏ, sư mẫu không có ở nhà. thế là thoát một tay kiểm duyệt thứ dữ)

 

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (04Dear Phước
cám ơn em và Bách đã để ý và mau lẹ đưa tin về Thành. Rồi có một ngày nhiều người sẽ vô cùng ngạc nhiên khi tìm ra bên cạnh cái thế giới này, một thế giới khác. Một kho tàng kỳ diệu ẩn dấu, và kỳ diệu hơn cả là mình tìm ra chính mình.
Cũng như mọi người, thầy cô thấy website THKT rất linh động, hấp dẫn và rất hay. Tuy nhiên "hình như" không có hình nào về THKT hiện tại. Những người đã rời trường chắc cũng muốn biết nhan sắc nó bây giờ ra sao. Cũng "hình như" bây giờ mọi người đã thấy truyền thông trên mạng là phương tiện quan trọng và hữu hiệu. Để xem sự biến chuyển của phe ta trong tương lai.
Lúc Phước chưa mở website, Bách điện thoại cho thầy nói, thầy hãy viết bài cho mọi người có hứng viết theo. Nay càng ngày càng có nhiều người tham gia góp sức. Bây giờ, thầy phải trở lại với những bài suy tư thần học... Đáng tiếc những bài này không thích hợp với  web THKT.

Thầy cô
-04-2010)

 

 

 

 

+ Phước (03-04-2010)

Thưa thầy cô,
Cảm ơn thầy cô quá chừng. Bài đó rất thú vị. Thầy Kỳ rất xúc động, gọi điện cảm ơn hoài về tấm ảnh thầy cô gửi về có thầy Kỳ ở thời quá khứ. Bây giờ thêm bài này nữa, em chắc rằng thầy Kỳ sẽ rất feeling.

Học trò của thầy cô

 

 

 

 

+ Thầy Trang (02-04-2010)

Phước nghĩ rất đúng. bỏ đoạn nhạy cảm rồi cứ đăng  KY LAO SU theo ý của Phước đi.
Sư mẫu

+ Thầy Trang (02-04-2010)

Dear Phước
ngày nào mà thầy cô chẳng vào Phước Homepage và website THKT. đó là niềm vui của cô. thầy cô đã coi tất cả những gì có trong đó.
Phước nên đính chính lại lời ghi chú trong bức hình có ông hiệu trưởng Hoà (đeo kính có râu mép) trong mục "thầy cô" / Thầy Trang Cô Thủy. đứng hàng thứ hai không phải là học trò. Sau thầy Biểu là thầy Nguyễn Trọng Hòa. Thầy ngồi kế đó không rõ mặt có lẽ là thầy Trọi (?). sau lưng co Dung là thầy Hiền. còn lại em có thể bổ túc sau.
cho thầy nhắn với Bách.
Dear Bách
Thầy nghĩ là đúng Thành rôi. thầy không biết anh ta là người Bắc, vì thành nói giọng Nam. em cho thầy nói nhỏ với em. em hãy im lặng dò cho thầy xem Thành Lương có đúng là người trong hình không. vì có hình nên không thể nào lầm được. sau đó em cho thầy biết. thanks.

Chúc Phước và Bách một lễ Phục Sinh đầy ý nghĩa

 

 

 

+ Phước (01-04-2010)

Thưa thầy cô,
Bài thầy viết về thầy Kỳ thú vị quá. Nó vừa hồi tưổng về miền quá khứ, vừa tưng-tửng-từng-tưng theo kiểu khều người này, ngoéo người kia. Vui cả làng. Cười mà rưng rưng vì xúc động. Em xin thầy cô cho phép em post bài này lên Website của trường mình. Chỉ có điều, em xin thầy cho em "cất" lại vào kho cái đoạn "Ông tơ đoảng". Em bỗng dưng nhớ câu thơ:
Rằng hay thì thiệt là hay
Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!

Hình như có tiếng chén đũa xô lanh canh sau nhà...

Nhưng mà "đơn giản" là em "đang giỡn". Ông thầy "ghẹo" Kỳ Lão sư, còn đồ đệ thì "giỡn" sư mẫu chút mà.

Vậy thầy cô cho em post bài này nhé. Tất nhiên là "hide" cái đoạn "nhạy cảm" dễ bị cảm lạnh kia.

Học trò của thầy cô

+ Thầy Trang (01-04-2010)

Dear Phước
về bài thầy Kỳ. I'm already done my part. the rest you and Thủy work it out. Truyên nhỏ. tuy nhiên sự nhạy cảm của cô rất sắc bén, nên nếu cô thấy không nên thì thôi. thầy sẽ viết bài khác bù lại. cô đang ở sở. chỉ có mình thầy ở nhà. cô làm việc 12 giờ một ngày nên rất mệt mỏi. cô cũng chưa được đọc thiệp sinh nhật do em gửi. thầy tin là cô sẽ rất vui.
Đệ tử,
hôm nay và ngày mai, trong vài phút tĩnh lặng nhất mà em có, em hãy đọc cây này:
"We adore you and we praise you, O Christ. Because by your holy Cross, you have redeemed the world."

t/b. em thường nói cái đến vụ "nhạy cảm", bây giờ kwa mới hiểu sơ sơ.

 

 

 

 

 

 

+ Phước (31-03-2010)

Oái, thầy ơi.
Vậy là thầy trò mình còn thêm một cái tình tính tang nữa là đồng hương đồng khói đó. Quê nội của em ở Ý Yên (Nam Định). Quê mẹ ở Yên Mô (Ninh Bình). Sao mà trùng hợp vậy nè chời!

 

+ Thầy Trang (31-03-2010)

Dear Phước
Aha, chúng ta là người đồng khói (Mỗi ngày thầy học được một từ mới).
Có lẽ chúng ta nên có thêm mục để khoe những thành tích/hoa trái của phe ta. chẳng hạn Hoàng Sơn có sáng tác những bản nhạc. tại sao chúng ta không post chúng lên web để chia vui.
xin gửi em bài chọc quê thầy Kỳ.
nên nhớ thầy cô không dám làm điều gì có hại cho website THKT. vậy có điều gì của thầy cô không thích hợp, Phươc phải điều chỉnh lại, hoặc loại bỏ không thương tiếc.
thầy Trang

 

+ Phước (31-03-2010)

Thưa thầy cô,

Dạ. Đó chỉ là việc "tút" lại hay là "mài" viên kim cương cho nó smooth và "sáng bóng" đối với tất cả mọi người bằng cách "né" những từ "nhạy cảm" có thể gây ngộ nhận hay suy diễn mà thôi thầy ạ. Quan điểm sống xuyên suốt của em là "tự do là ý thức được những gì mình được phép làm".

Có nên khen phò mã tốt áo không nhỉ? Hay lại là "mẹ hát con khen hay"? Đọc bài thầy viết thấy thích vô cùng.
Chúng không chỉ "siêu" hơn về tài văn chương mà còn mang nặng nhiều chiêm nghiệm sau hơn 60 năm cuộc đời và nhiều biển dâu.

Thế còn cô giáo Việt Văn của em nữa chứ. Tự dưng em hình dung ra cái scenario thế này: Writed by DO THUY and Translated into Vietnamese by DO NGOC TRANG. Kìa kìa, sư mẫu đang lườm nguýt đệ tử kìa ông thầy ơi!

Em vẫn đang chờ những hình ảnh về cuộc sống thầy cô đó nhé.

Học trò của thầy cô.

 

 

 

+ Thầy Trang  - cô Thủy(30-03-2010)

 

Dear Phước
Dĩ nhiên thầy phải viết một bài theo ý của Bách về chủ đề KT. tuy nhiên khi bắt tay vào việc, tự nhiên tâm tư lại đi vào ngả khác. vậy thầy sẽ có bài về KT sau.
thầy có một bản nhắn tin tìm bạn. thông thường nhắn tin đăng báo phải viết rất ngắn để khỏi bị trả tiền nhiều.  nhưng lợi dụng chủ web không charge tiền, nên viết theo kiểu tùy bút. bản nhắn tin này hình như không hợp với bất cứ đề mục nào của website. có lẽ chúng ta phải tạo ra một đề mục mới.
thầy sẽ soạn lại hình và sẽ gửi cho em tối nay.
thầy Trang

 

+ Thầy Trang  cô Thủy(30-03-2010)

 

Dear Phước
Đây là những hình em mong đợi. tuy nhiên vào website thầy thấy có nhiều em cũng nói sẽ gửi hình về Phước. như vậy website của chúng ta sẽ rất phong phú. by the way, em trình bày website rất linh động. nó như thể tờ nhật báo vậy.
Yahoo quá cheap. nó không cho mình gửi 1 lần nhiều hơn 10 MB. thầy chia hình làm 3 group vậy.
đây là group thứ nhất nói về cắm trại trong mùa hè 1970. trại do các thầy Trang, Thủy, Sơn, và Phát tổ chức. Thầy Trang làm trưởng trại (có ngụy bản ghi là cô Thủy). Đây là buổi cắm trại đầu tiên của THKT.

+ Thầy Trang  cô Thủy(30-03-2010)

Dear Phước
Đây là group hình thứ 3. nó chỉ có 2 bức nói về thầy Kỳ. thầy tính để dành 2 tấm này để viết một bài chọc ổng. (Thú thật thầy cũng có máu tếu như Phước vậy. Có lẽ vì đời nó quật hai ta nặng quá nên mình phải... cười). Thầy gửi cho em luôn. Nếu em post chúng lên thì thầy khỏi viết (vì hình đã nói hết rồi).
tái bút. rất thích thú với bài viết "Lê Ngọc Điền trở thành Thầy của bạn Nguyễn Hoàng Sơn". trong trường hợp này, thầy tưởng em sẽ ngứa bút tung ra một bài thơ không vần điệu.

 

+ Phước (30-03-2010)

Thưa thầy cô
Em cảm ơn thầy. Về bài viết này, em xin phép thầy cho em được thay một vài từ ngữ có thể là "nhạy cảm" ở đây bằng những từ "dễ chịu" hơn.
Hiện nay mọi người rất khát thông tin về nhau. Xin thầy cô gửi thêm cho tụi em một số hình ảnh về cuộc sống của thầy cô và em Duẫn hiện nay.
Sáng nay, thầy Võ Xuân Sơn gọi điện cho em nhắc nhở tụi em phải cố gắng chăm sóc, gìn giữ và phát triển Website THKT của thầy trò mình. Thầy Sơn cũng hỏi em cách thức để sắm một bộ Webcam "để có thể nói chuyện và xem hình nhau như thầy Trang cô Thủy". Wow, hiện nay đang có một cuộc cách mạng computer trong tập thể chúng ta. Ngày càng có thêm nhiều thầy cô và bạn học bắt đầu làm quen với máy tính.
Ôi chao, lúc này thầy cô "xịn" quá chừng. Không chỉ xài Windows 7 mà còn dùng cả Office 2007 nữa mới oách chứ.

Thầy cô ơi, từ sau khi ta nối được "sợi dây thừng" với nhau, cứ mỗi khi có chuyện gì vui hay buồn, em đều mở ảnh thầy cô ra xem. Như một chỗ dựa tinh thần. Nhìn ảnh thầy cô, những kỷ niệm xưa lại ùa về và em lại lẩm bẩm câu "thiệu": "cố lên Phước ơi, đừng phụ lòng thầy cô".

Học trò của thầy cô.

 

+ Thầy Trang  cô Thủy(30-03-2010)

Dear Phước
giữa thầy cô và em chẳng có gì phải ngại ngùng đâu. em có bổn phận phải giúp đỡ cho thầy cô mới là đúng đó. Thầy cô không muốn làm tổn thương bất cứ một người nào. cám ơn em.
kể cả những bài của thầy cô, nếu em thấy không nên post trên web, thì cứ việc bỏ đi. thầy cô ở một xứ khác, sự suy nghĩ nhiều khi không thích hợp và không đúng với dòng sống ở bên nhà.
cám ơn Phước

 

 

 

+ Phước (27-03-2010)

Thưa thầy cô
Hôm qua em mới tạo nên chắc lúc thầy cô vào, nó chưa kịp activate. Bây giờ thì cô Dung, thầy Nhiêu,... đều đã vào được Website của trường mình rồi.
Học trò của thầy cô

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (27-03-2010)

 

Dear Phước
Tối qua lúc thầy đi ngủ cô đã vào được website THKT. sáng nay thầy cũng đã vào được dễ dàng. Phưóc đúng là một tay sử dụng computer professional. Website rất đẹp và đầy đủ, nhưng chúng ta vẫn có thể bổ túc thêm những tiết mục mới cho hấp dẫn hơn.
hôm nay thầy sẽ đi san Jose. Computer của thầy vẫn còn virus. vào lúc này thầy cần chuyển một số hình tới Phước, nhưng nó không regconize cái scanner.
về những bức hình, khi qua Mỹ, hành lý của thầy cô chỉ có vài bộ quần áo. sau này người nhà của cô qua Mỹ. họ mang hết hộp hình cũ qua cho thầy cô. nhờ vậy mà chúng ta còn có một chút gì để cụ thể thấy cái dĩ vãng của chúng ta.
như thường lệ, vì đi xa, thầy cô sẽ không coi email trong 2 ngày. sorry if we reply your email late.

 

 

+ Phước (26-03-2010)

Thưa thầy cô
Chiều qua em đi Tây Ninh, cách Saigon 94km. Nhưng em không thể ghé thăm cô Dung được. Cô Dung ở Long Hoa, cách thị xả Tây Ninh 10km. Em về lại SG hồi sáng nay.
Em mới mua cái domain Trung học Kiến Tường và từ sáng tới giờ cấp tốc "bào chế" Website Trung học Kiến Tường. Mới chỉ sơ khai, dựng lên cho có hình hài, sẽ cập nhật, chỉnh sửa dần.
Địa chì Website là www.trunghockientuong.com
Kính mời thầy cô vào xem và cho em thêm ý kiến nhé.

Học trò của thầy cô

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (26-03-2010)

Dear Phước
thầy cô không tìm thấy website www.trunghockientuong.com.
please recheck your information. tuy nhiên thầy cô rất hân hoan chào đón tin vui này.
Tại sao công việc của em phải đi nhiều như vậy. Em mới đi Hà Nội về mà.
hôm qua Bách điện thoại cho thầy. Bách cho biết các em sẽ làm một tập kỷ yếu. Bách yêu cầu thầy cô viết bài cho tập kỷ yếu. thầy cô nghĩ đó cũng là môt tin vui.

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (25-03-2010)

Dear Phước
Có hai câu đố:
1) Đố biết Phước ở đâu trong hình?
2) Đố biết "cái" cậu quên kéo zipper là ai?

 

+ Phước (25-03-2010)

Ôi, My God
Thấy cô ơi, quá đã, quá sướng. Bao kỷ niệm dồn dập tràn về với từng khuôn mặt bạn bè. Cảm ơn thầy cô vô cùng vì món quả cực kỳ quý giá này.
Em xen trả lời 2 câu hỏi "khó" vì phải lần giở "tư liệu" của 40 năm trước.
1. Cái gã trắng trẻo "đẹp giai" đứng kế bên anh chàng đen đen đội nón đó. Cậu đội nón là Nguyễn Hữu Long, chết thảm trên tay em vì trúng đạn pháo kích trong buổi đi lễ chủ nhật về. Cùng chết có cha và em gái của bạn Nguyễn Hữu Thùy (bạn đứng kế bên anh chàng đoảng quên đóng zipper).
2. Anh chàng đó là con của Giám đốc Bưu điện Kiến Tường.

Và em xin đố lại thầy cô chỉ 1 câu thôi:
- O nữ giáo sư đứng trong ảnh là ai vậy? Câu hỏi phụ: Có quan hệ gì với thầy không?

Học trò của thầy cô.

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (25-03-2010)

Đúng. A+
Thầy cô ngâm ngùi thương cảm số phận của em Long.
xin trả lời
Câu hỏi chính: O đứng trong hình là cô giáo của đám nhóc tì
câu hỏi phụ: my half soul

 

 

 

 

+ Thầy Trang - cô Thủy (13-03-2010)

 

Dear Phước

Không ngờ mối tình đầu học trò của em lại là một truyện đầy hấp dẫn cho cô. Truyện tuy của riêng em nhưng nó gợi lại cả một thời dĩ vãng có thầy cô trong đó. Ngày nào cô cũng mở email để mong được coi đoạn kế, nhưng rất tiếc đây không phải là tập film bộ. Có lẽ em phải kể mối tình thứ hai đấy, vì lòng ái mộ của fans.

Em rất giàu tình cảm, trọng đạo nghĩa, và thích biểu lộ cảm xúc của mình qua thi ca. Trong khi đó em lại là một tay chuyên viên về kỹ thuật, về kinh doanh, và rất bận rộn. Thầy cô không hiểu khi thổn thức với thơ em dùng thời gian ở khoảng nào trong ngày.
Vì vậy ta mới có bài kệ rằng:


Tự thân

Một thoáng mơ tiền kiếp
Thấy mình là thi nhân
Tan mộng thường mới biết
Mình là con gà nòi.

Vươn cổ gọi bình minh
Mang ánh sáng cho ngày
Mài cựa nghiêng đầu hỏi
Còn ma giáo nào không

Đêm sâu về độc thoại
Hồ trường gọi tri âm
Có khi nào tự hỏi
Tự thân ngự nơi nao.

ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, CA, 17-03-2010)

Ghi chú: Từ "tự thân" không phải theo nghĩa văn chương, nhưng theo nghĩa thần học, tức là true self (chân thân). Cái bản thể vượt khỏi thế giới vât l‎ý.

+ Phước (14-03-2010)

 

Thưa thầy cô,
Cuộc đời của em không phải chỉ là phim bộ mà nó còn là một trường thiên tiểu thuyết nhiều chương hồi mà tới nay vẫn chưa có đoạn kết. Mỗi ngày trôi qua đồng nghĩa với việc em viết thêm một đoạn mới vào bộ tiểu thuyết đời mình. Chẳng lẽ quanh năm suốt tháng cứ vạch cái đầu gối ra mà ước gì... giá như... thì mất mặt bầu cua quá thể. Làm sao mà có thể đường hoàng ký tên "học trò của thầy cô" cho đặng.
Hôm rồi một số bạn ở Mộc Hóa đã tổ chức đi thăm cô Dung ở Tây Ninh. Báo hại cô lại phải chui vào phòng mà khóc. Bộ đĩa cuộc gặp mặt thầy trò ở Gò Công tiếp tục "best-free". Rất nhiều bạn không dự buổi đó cũng mong muốn có được trong tay bộ đĩa vì nó lưu hình ảnh "updated" của thầy cô và các bạn mình. Lửa đã được nhen lên rồi...

Em xin phép họa lại bài kệ của thầy tặng em nhé.

 

Vĩnh hằng

Kiếp này nối tiền kiếp
Cố gắng sống thành nhân
Ngày mai nào ai biết
Sống xứng con nhà nòi

Sống chính đại quang minh
Cho dẫu ngày qua ngày
Đời còn nhiều dấu hỏi
Tình tiền luôn trống không

Nhìn đời qua giai thoại
Mòn mỏi vọng tri âm
Tự thân luôn muốn hỏi
Vĩnh hằng là chốn nao.

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 18-03-2010)

 

 

 

+ Thầy Trang (13-03-2010)

 

Dear Phước

Thầy hỏi cô về tiểu thư, cô nghĩ là cô biết người đó (có phải đó là cô nương đả cùng “dance” với em trong vũ khúc Cái trống cơm?? ). Như vậy trong sự thành hình bản sắc của em cũng có sự cộng tác của cô. Lại thêm một l‎‎ý do khiến chúng ta yêu thời không gian Kiến Tường ngày ấy hơn.



Chìa khóa mở vào tầng giới của ngộ

Cậu trai: Lão sư, Có những lúc trong đời, bỗng thấy vô cùng thiếu thốn sự có mặt của một người.
Ông thầy: (im lặng)
Cậu trai: Có lúc em muốn kéo người ấy ra khỏi giấc mơ để cùng lên Đồi Đất ngắm hoa hướng dương.
Ông thầy: Đừng! Ngay lúc em kéo người ấy ra khỏi mộng, cũng là lúc chỉ thấy bóng tối của đêm đen. (nói rất nhỏ một mình: Chính ta đã trải qua…)
Cậu trai: (im lặng, rồi cảm xúc viết lên phiến đá một bài thơ)
“Mộng cô, xin cho tên tôi… (cậu định viết: trong tim em)
Ông thầy: (viết tiếp)
“… ở hàng cuối cùng danh sách những người yêu em.”
Cậu trai: (khựng lại một chút, rồi viết) “Mộng cô,…”
Ông thầy: (viết tiếp) “.. cám ơn, chìa khóa khai mở.”
Cậu trai nhìn ông thầy rồi cả hai vùng lên cười sảng khoái.

 

ĐỖ NGỌC TRANG

(Elk Grove, CA, 13-03-2010)

Tái bút: cô nói, hai thầy trò “hình như” rất thích đùa với nhau, nhưng “hình như” theo kiểu… mèo vờn chuột của các thiền sư.

 

 

+ Phước (14-03-2010)

 

Thưa thầy cô,
Quả đúng là nhân vật X có trong nhóm múa Cái Trống Cơm, nhưng đáng tiếc là múa cặp với người khác. Đó là lý do mà em "múa với người này mắt ngó người kia".
Chính cô đã biên tập bài thơ đầu tiên của em lấy cảm hứng từ cô nàng 14 tuổi đó rồi cho in trên Giai phẩm Tết của trường (quay ronéo). Em còn nhớ, số giai phẩm đó em có 2 bài thơ và 2 truyện ngắn (một truyện về chiếc vỏ sò nghe được tiếng nói của đại dương và một truyện về cậu bé cõng mẹ bị rắn cắn mà thầy cô cười bể bụng đó). Cô nói em không thể ký tên trên nhiều tác phẩm quá rồi "vẽ đường cho hươu nó chạy" rằng có thể lấy tên ai đó. Được lời như cởi tấm lòng, em đã ký ngay tên nàng X. Sao lúc đó em liều quá. Báo in ra, nàng ấy cười cười, không phản ứng. Gặp người khác thì đã trở thành một scandal rồi.
Em viết tiếp câu chuyện của thầy nhé.


Một ngày ở Đỗ Nguyễn Gia trang

Bối cảnh chính: Một ngôi nhà ngoại ô ở nơi từng là khu rừng nhỏ của loài nai sừng tấm giữa Huê Kỳ Quốc. Ngôi nhà có khoảnh sân nhỏ phía sau trồng mấy cây đào đỏ, đào phai đang mùa xơ xác, mà hình như ông thầy những lúc chán mùi tục lụy thường ảo tưởng là chốn Động Đình Hồ. Thôi thì hẵn cứ để cho ông thầy thoát tục nhập cõi thiền được lúc nào hay lúc nấy. (Hề) có ảnh hưởng chi tới hòa bình thế giới đâu!

Buổi sáng.
Cô gái trở lại thăm ông thầy.
Cô gái: Lão sư, em cảm ơn thầy
Ông thầy tủm tỉm cười.
Cô gái: Sau khi nghe thầy chỉ giáo, em thấy lòng mình thanh thản hơn. 40 năm nay, có những lúc đêm khuya hay những khi có trục trặc trong cuộc sống vợ chồng, em tự vấn mình rằng ngày xưa liệu em có tàn nhẫn quá không.
Ông thầy rung đùi.
Cô gái: Giờ em ngộ ra rằng nếu như ngày xưa em không chạy đi mà chạy tới, liệu cuộc đời này có được một người như anh ta không.
Ông thầy hấp háy đôi mắt tinh anh (có một dị bản ghi là: tinh ranh) sau gọng kính.
Cô gái: Đã có biết bao bạn bè cùng lớp, cùng lứa với anh ấy giờ đây chết dí trong cái đáy giếng.
Ông thầy vân vê chòm râu bạc như ông Thánh Phêrô.
Cô gái: Cái lồng son của em không chấp nhận con chim sẻ nên giờ nó mới trở thành đại bàng có cả một bầu trời vùng vẫy.
Ông thầy chiêu một hớp cà phê rồi chậm rãi nói: Chúc mừng chồng con của con. Hạnh phúc không ở đâu xa. Hạnh phúc đang nằm trong chính những gì mình có được. Có người 40 năm nay vẫn mòn mỏi đi tìm hạnh phúc. Nhưng đó là do hắn tự đày ải hắn thôi. Ngay từ khi còn lẫm chẫm, hắn đã không chịu nổi cái gì không hoàn hảo. Mà đời thì có gì là hoàn hảo đâu. Thật ra, hắn không phải là đại bàng đâu. Không được con hóa kiếp chim sẻ, hắn trở thành một con gà chọi bươn chải giữa trường đời. Được cái là hắn vẫn còn giữ được cái tiếng gáy có ích cho đời.

Buổi trưa.
Ngôi nhà ông thầy im phăng phắc.
Chỉ còn thoang thoảng mùi hương của người khách ban sáng.
(Không hiểu khứu giác ông thầy có nhận ra mùi ngọt ngào của Lancôme Hypnôse hay đã đậm đặc mùi trầm?)
Ông thầy ngồi thiền.
Nhanh chóng chìm vào dòng suy tưởng.
Trôi bồng bềnh về miền quá khứ.
Cái thuở chàng và nàng ở đầu lứa tuổi đôi mươi đẹp nhất đời người.
Chàng xứ Bắc văn chương lãng mạn, nàng miền Trung đoan trang đài các, và một cái góc ấm trong căn phòng học ở tận phương Nam giản dị chân tình.
Họ chưa có con.
Nhưng có hàng chục đứa nhỏ sàn sàn một lứa đang chờ họ khai tâm.
Ngày đó, cho dù có lạc quan đến cực độ về cái thiên chức của mình, họ cũng không thể hình dung được mình đã để lại những dấu ấn sâu đậm như thế nào, thậm chí ảnh hưởng đến cả đời của bọn đồ đệ. Những kẻ đã may mắn được học làm người từ những người thật sự là Con Người (viết hoa với tất cả ý nghĩa tốt đẹp nhất của hậu duê Adam - Eva).
Còn trưa nay, gian bếp nhà ông thầy lạnh tanh khác thường.
Bụng ông thầy sôi ùng ục.
Có tiếng thở dài ở một gian nào đó sau nhà.

Buổi chiều.
Cậu trai tới thăm lại ông thầy.
Cậu trai: Lão sư, em cảm ơn thầy.
Ông thầy thở ra cái khì.
Cậu trai: Nếu như thầy không ngăn cản em lôi người ấy ra khỏi mộng, có lẽ giờ đây em đang ngồi khảy bàn tính tiền sau quầy bán cá chứ đâu phải lóc cóc gõ computer. Cảm ơn sự tinh tế (có dị bản ghi là: sự từng trải) của thầy.
Ông thầy khẽ liếc mắt về một chỗ nào đó trong nhà ("hình như" là phản xạ có điều kiện chứ không "hề" chi).
Cậu trai: Thầy đã cứu em và đem lại ơn phúc cho cộng đồng tin học.
Ông thầy nâng tách cà phê lên, hình như là để che miệng chứ không phải uống, nói nhỏ: "Nhỏ" là đệ từ chân truyền của "qua", vậy mà thiếu cái dũng và cái trí của "qua".
Có tiếng dặng hắng rồi tiếng chén đĩa xô lanh canh ở phía sau nhà.
Ông thầy nhún vai.
Cậu trai rụt cổ.
Thầy trò họ nhìn vào mắt nhau.
Như hai người đàn ông.

Buổi tối.
Đây là chuyện nội bộ giữa ông thầy và sư mẫu.

Ngoài cổng gia trang có treo biển Miễn chiến bài (có dị bản chép là: biển No Disturb).
Chỉ biết ở một nơi cách xa nửa vòng Trái đất:
Cô gái đang nằm rấm rức về cái hạnh phúc ông thầy chỉ giáo.
Cậu trai hướng mắt lên trời: Cầu cho lão sư đêm nay tai qua nạn khỏi!

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 14-03-2010)


Em vào một tuần làm việc mới. Thầy cô đang vui Chủ nhật.
Cầu chúc mọi sự an lành cho tất cả chúng ta.

Học trò của thầy cô.


+ Thầy Trang (14-03-2010)

 

Dear Phước

Bây giờ thầy cô mới cảm nhận được bài thơ của em, viết ngày Feb. 23

Wow, quả là trên cả tuyệt vời….

Thầy cô đọc đi đọc lại câu truyện của em để được cười như trẻ con.
Tuy nhiên truyện của em còn thiếu đoạn kết. nó như vầy


… Có tiếng dặng hắng rồi tiếng chén đĩa xô lanh canh ở phía sau nhà.
Ông thầy nhún vai.
Cậu trai rụt cổ.
Hai thầy trò họ nhìn vào mắt nhau.
Như hai người đàn ông.

Ông thầy: (nghĩ thầm, quái mình đang ngồi thiền bên Động Đình Hồ mà tên này nghe được tiếng chén dĩa vỡ trong ngôi nhà tận Elk Grove phương Tây. Công lực thu “âm” rụt cổ này ta chưa có mà hắn đã đạt đến mức thương thừa. ông nói) Thiện tai! Thiện tai!

 

+ Phước (14-03-2010)

 

Thưa thầy cô,
Vậy là không uổng công thầy cô đã truyền nghề và truyền lửa cho đồ đệ. Cho tới giờ, em vẫn còn nhớ, còn sướng, còn chịu ảnh hưởng bởi lối viết văn của thầy mà em đã học lỏm được cách đây 40 năm. Nó ngắn gọn, xúc tích với cách đặt câu ngăn ngắn, lưng lửng, nhiều hình ảnh và giàu ẩn dụ, pha chút hóm hỉnh.
Em thật hạnh phúc khi câu truyện "trên mức tào lao" của mình đã đem lại cho thầy cô những tiếng cười sảng khoái. Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ. Đằng này nó còn tới mức "cười như trẻ thơ" là có cả hiệu ứng cải lão hoàn đồng nữa đó thầy cô ạ.

Học trò của thầy cô.

 

 

   

+ Thầy Trang (12-03-2010)

 

Dear Phước
Gửi em một câu truyện rất ngắn:


Cô gái: Lão sư, chân em mỏi quá.
Ông thầy: Hãy ngồi nghỉ, trên phiến đá này, rồi từ từ nói.
Cô gái: Lão sư! Hắn đuổi em khắp nơi, ngay cả trong giấc mơ. Nhưng em luôn luôn chạy thoát.
Ông thầy: Cám ơn em.
Cô gái: Tại sao cơ?
Ông thầy: Nếu không có em, hắn đâu biết mơ. Nếu em không chạy trốn, hắn đâu biết yêu là gì.

 

ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, CA, 12-03-2010)

 

+ Phước (12-03-2010)

 

Thưa thầy cô
Câu chuyện của thầy làm em nhớ tới hai câu thơ của ông Hồ Dzếnh:
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề
 

Có một ông nào đó phán: Hôn nhân là dấu chấm hết của tình yêu
Có một bà nào đó cãi: Hôn nhân là điểm thăng hoa của tình yêu

Em nhớ một câu cách ngôn nước ngoài: Theo tình, tình chạy. Chạy tình, tình theo.

Thiền hơn thì có câu: Tu là cội phúc, tình là dây oan.

Còn trần tục thì có: Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ.

Tưu trung lại, đó mới chính là đời, mới chính là con người vốn trầm luân trong lục dục thất tình, hỉ nộ ái ố.

Với cô gái trong câu chuyện của thầy, chịu bỏ chạy, biết có kẻ theo đuổi mình, có quan tâm tới kẻ theo đuổi mình, có lẽ cũng là điểm khởi đầu của một vấn đề, có chuyện rồi đấy!

Thầy trò mình tào lao phiếm luận để tạo thêm chút gia vị nêm nếm cho cuộc đời thường nhật thầy nhé. Coi chừng cô đang ngồi kế bên thầy ôm bụng mà cười đó. Mấy bà bình dân trong trường hợp này dễ hứ ông chồng cái cóc rồi phán một câu xanh rờn: "Đồ già dịch!"

Học trò của thầy cô

 

+ Thầy Trang (12-03-2010)

 

Dear Phước
Ý đừng đổ thừa cho thầy chứ. Bộ muốn hại nhau sao?
Cô gái trong truyện là cô gái trong bài thơ "Hình như là tình đầu" của cậu đó. "Qua" nói bóng gió mà "nhỏ" không nhìn ra.
Thôi đành phải nói rõ hơn. (Mong ông Sơn không đọc bài này)



Hình như thật

Hình như không có em trong ngày hội ngộ Gò Công.
Kể từ khi ta trao em lá thư kỳ diệu
Tới nay đã 40 năm
Em vẫn chưa đọc xong

Ta chẳng dại gửi em lá thư thứ hai
Dù chỉ là thiệp mời họp bạn

Nhưng ta đây [hề] một khi đã nhỏ lệ
Quyết không [hề] hối tiếc

Trương Chi nhớ Mỵ Nương
Chắc cũng sầu như thế.

 

ĐỖ NGỌC TRANG

(Elk Grove, CA, 12-03-2010)

 

 

+ Phước (12-03-2010)

Thầy ơi
Em nhận ra ngay chứ, nhưng em muốn lái nó sang một hướng khác cho nó hợp thời đại hơn đó mà. Nhưng chính nhờ vậy mà thầy mới nói rõ ra thành một bài thơ quá tuyệt. Không phải "hình như là hại nhau" mà là "hình như là dụ nhau". (Mà "hình như" cô biết nhân vật X đó là ai nữa đó thầy ạ).

Thầy yên tâm, em chớ "hề" cho thầy Sơn biết, mà có biết thì cũng chẳng "hề" gì! (Hôm ở Gò Công, thầy Xuân Sơn tâm đắc với chữ "hề" tới mức xổ cả tiếng Anh, tiếng Pháp nữa đó. À mấy bữa nay thầy Sơn lên Saigon, vào tu niệm ở một ngôi chùa. Trước nay, mỗi tháng, thầy Sơn lại vào chùa 1 tuần, cắt điện thoạt, không liên hệ với mọi người.)

Trên đường đi tới tòa soạn, em làm được bài thơ này nè thầy ạ (lấy cảm hứng từ câu chuyện tào lao phiếm luận của thầy trò mình đó).


Yêu

Tình yêu là cái chi chi
Ta ngồi nó quạu, ta đi nó buồn
Tình yêu như con chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay
Tình yêu như trái bóng bay
Làm căng nó nổ, nương tay nó lừng


Khi yêu chớ có lừng khừng
Cự li khít rịt phải xung phong liền
Khi yêu mà quá sá hiền
Thà rằng quảy bị cửa thiền ẩn tu


Tình yêu như một đồng xu
Mặt trên láng cóng, mặt xù xì ghê
Yêu nhau phải biết lắng nghe
Cười vui thì tốt, cười chê thì đừng


Yêu nhau mặn muối cay gừng
Xìu xìu ển ển thì đừng có yêu!

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 12-03-2010)

 

 

 

 

Hình như là tình đầu…

 

Liệu có thể gọi đó là mối tình đầu

Khi lần đầu tiên tôi biết nhớ thương một người con gái

Mái tóc tết đôi đung đưa dưới vành nón trắng

Em tan trường tôi lặng lẽ bước theo

 

Bài thơ đầu tiên của tôi

Ghi dấu năm em 14 tuổi

Cô giáo cho in trên giai phẩm nhà trường

Tôi hăm hở ôm đi bán khắp đầu làng cuối xóm

Thiếu điều thuê loa phóng thanh

Phát cho cùng trời cuối đất

 

Tên tôi và em
Lũ bạn quỷ sứ đội lốt học trò
Vẽ đầy lên những bức tường trường lớp
Tôi ngu ngơ lòng hí hửng tự hào!
 

Mỗi năm có 2 mùa tôi ghét nhất

Mùa Tết và mùa hè

Em rời Kiến Tường lên chơi thành phố

Bỏ lại tôi thẫn thờ ngồi đếm lá thời gian

 

Có những buổi tối

Tôi đội mưa tới nhà em

Lặng lẽ ngồi đồng

Cốt chỉ để được ngắm em cười, em nói

Đêm về mộng mị cùng em

Rong chơi dưới những hàng dương Núi Đất

 

Có lần tôi uống mật gấu

Dấm dúi tay em lá thư tình tràng giang đại hải

Hứa hẹn mai này khôn lớn

Tôi nguyện cùng em thành vợ, thành chồng

Để rồi sáng mai vào lớp học

Em ngó lên cao

như thể tôi không hề có mặt trên đời!

 

4 năm trời học cùng nhau mà chẳng nên cơm nên cháo

Tôi ra đi phiêu bạt bốn phương trời

Mối tình đầu có mấy ai trọn vẹn

Trái tim tôi hằn vết sẹo hình em

 

40 năm rồi tôi luôn dõi theo em

Lòng hể hả nghe tin em hạnh phúc

Hai con gà Đinh Dậu chẳng thể chung chuồng

Tôi yêu em là một điều rất thật!

Dẫu bây giờ chỉ còn là kỷ niệm

Mối tình đầu nào ai dễ gì quên!

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM, 11-03-2010)

 

 

 

Tự sự cuối đông

Một sáng mùa đông
Ở nơi xứ người đã trở thành quê hương
Thầy tôi ngồi vọng về cố xứ
Giữa bầu trời xám xịt
Trời buồn
Người có vui đâu bao giờ

Cho dẫu cố hương giờ đây xa ngái
Nó vẫn là nơi
Lưu giữ một nửa đời mình
Những tháng ngày trẻ trai đẹp nhất

Khi ngồi ở bên kia sườn núi cuộc đời
Người ta hay nhớ về quá khứ
Da diết
Bồi hồi
Tiếc nuối
Để rồi khi xòe đôi bàn tay
đã nhăn nheo và trổ đồi mồi
Thực tại ập về
Thảng thốt với quỹ thời gian còn lại

Rọi cặp kính văn chương lên những trang thần học
Thầy bỗng vỡ òa mạc khải
Toàn bộ giáo lý của tôn giáo mình
Nằm gọn trong một điều răn
Kính Chúa, yêu người

Các đồ đệ vẫn thích trêu thầy
Sao giống ông Phêrô quá thể
Ước gì đó là sự thật
Thầy thương trò nhiều va vấp
Copy một mớ chìa khóa
Mỗi đứa một cái mà vào Thiên đàng

Trò thương thầy xót xa gan ruột
Kẻ già ít, người già nhiều
Dễ cám cảnh cùng nhau

Cũng may đời còn có cái computer
Thầy trò mình cột nhau bằng sợi dây Internet
Cách một đại dương mà như nhà liền vách
Chỉ còn cách trở ngày đêm
Thầy rung đùi ăn sáng
Trò ngủ khò thẳng cẳng
Nhưng hề gì ta cứ gọi online

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM, 10-03-2010)

 

Dear Phước
Em thật sự là người có tài. không phải là tài ứng đối, nhưng là  sự tinh tế nhìn ra nội tâm và năng khiếu diễn tả bằng văn chương. Nhiều người có ý tưởng nhưng không biết nói ra thế nào. Ngay đề tựa "Tự Sự Cuối Đông" đã nói lên tài năng của em. quả thực bài thơ của thầy chỉ để nói với chính mình. Khi chính mình không dám phơi bày những điều còn ẩn giấu, thì chỉ có thể quay vào nội tâm để nói vói với chính mình. thầy chỉ muốn nhân đề tài này có vài nhận xét về em, chứ không phải để nói về mình.
Bài thơ "Hope of Spring" rất tuyệt, nhưng nó không phải là một hy vọng đâu. nó là một sự thật. "Hôm nay là ngày Thiên Chúa dựng nên" cho chúng ta. Chúng ta phải biết quí sự sống đang là. Những ai không biết sống trong hiện tại là những người vong thân. Tuy nhiên có đôi lúc mình đi vào nội tâm để gặp lại chính mình và để gặp Thương Đế của mình trong cõi thinh lặng. vào lúc ấy bất cứ một âm thanh nào, dù là tiếng thở dài, cũng là lời cầu nguyện, vì mình tâm sự với Đấng tối cao.

Thầy Trang

 

 

Dear Phước

File về slideshow vẫn có error “File is corrupt” khi uncompress nó. Thôi chúng ta hãy tạm để nó ở đó, rồi tính sau. Cô đang ở sở làm, chỉ có thầy ở nhà. Nói nhỏ cho em biết câu em chúc các quí vị phụ nữ làm thầy cười bể bụng. Thực ra có nhiều bà không vùng lên như em nghĩ đâu. Cô chẳng hạn, cô là người chủ trương nam nữ không bình quyền. L‎‎ý do vì “phụ nữ đang ở trên, bình quyền với đàn ông là xuống cấp rồi.” Điều này có lẽ đúng ở Mỹ, không biết ở bên ta ra sao.

Mục tiêu “nối kết” do Bách đưa ra trong cuộc họp mặt Gòcông, có lẽ chỉ thầy cô và Phước là thực hiện được trọn vẹn. Mình có PC muốn viết email lúc nào thì viết, muốn đọc email lúc nào thì đọc. Email lại còn kèm theo thơ văn và hình ảnh nữa. Phone cho nhau phải bấm độn tính giờ lành rất là khó. Nhiều khi đang nói lại bị đứt dây mà mình không biết vẫn cứ bô bô không dứt. Quê quá! Vả lại bố bảo cũng không ai dám ngâm thơ cho nhau nghe qua phone. Thẹn chết!

Tuy nhiên chỉ vì tiện email hay chat mà phải mua PC thì tội cho phe ta. PC đã mắc, sử dụng internet lại phải trả tiền hằng tháng. Nghe nói khoảng 1 hay 2 năm nữa Google sẽ cung cấp internet free cho mọi người, but sorry, it’s not yet. Đã thế có vị cái bang loạng quạng lạc lối trên net là bị ma giáo đánh cháy cái PC mới mua như chơi.

Elk Grove đã ở cuối Đông, nhưng trời vẫn lạnh. Ở trong nhà vẵn phải mặc áo len. Gửi em một chút tâm sự.


Fragments of winter


Winter fog covered Elk Grove
An old man tried to find through the grey sky
A distance drifting land where he was born
He never can come back

I read in a news paper
There is still fire overthere

Is life always yesterday
And sence is an illusion
Angel’s wings have turned into dust?

I read in a sacared book
At the end of time
They’ll put down their weapons

Deeply sorry
Sorry to all
for what I have done

There is a note in his file
Sir, when you enter your kingdom
Please remember me.

 

DO NGOC TRANG

(Elk Grove, CA, 09-03-2010)

 

Thầy ơi, từ bài thơ thầy, em xin "chế biến" thế này nhé:

Hope of spring

Spring sunshine shined Elk Grove
An old man tried to find through the blue sky
Though a distance drifting land where he has born
He still can come back finally
It's brighter after a rain
At least in my hope

 

PHAM HONG PHUOC

(TP.HCM, 10-03-2010)

 

 

 

Tấm thiệp đến muộn

 

Biết làm sao được khi đại dương cách trở

Mất 12 ngày

Tôi mới cầm được tấm thiệp

mừng sinh nhật của mình

3 ngày trước đó

 

Tấm thiệp giản dị nhất mà tôi từng nhận

như thầy cô tôi chẳng thích màu mè

Nhưng nó là tấm thiệp trĩu nặng nhất

chứa cả thâm tình 37 năm dồn lại

của thầy trò tôi

 

Tay tôi run run

Mắt tôi cay xè

Ôi những dòng chữ viết tay

tưởng chừng đã bị tuyệt chủng

giữa thời thiên hạ gõ computer

như vẫn còn hơi ấm

như vẫn còn mùi da thịt

của thầy cô tôi

 

Khi thầy cô đã ngoài sáu mươi

là lúc trò cũng bước qua nửa thế kỷ cuộc đời

Những trái tim đã bắt đầu sinh sự

Những mạch máu đã sáng nắng chiều mưa

Nhưng dòng máu ân tình

vẫn đỏ thắm với thời gian

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 03-03-2010)

 

 

 

Sinh nhật 53

Sinh nhật tôi
Không có 53 ngọn nến
Nhưng có 39 phút 59 giây
Nối mạng cùng thầy cô


Màn hình Skype bắc nhịp cầu
Mắt trong mắt
Tim trong tim
Như chẳng hề có nửa vòng Trái đất


Giọng nói 37 năm rồi giờ nghe lại
Dẫu âm sắc có bị biến thiên vì gánh nặng thời gian
hay ngôn ngữ cuộc đời
Vẫn nồng ấm chất giọng của một thâm tình
Thầy trò ta

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM, 28-02-2010)

 

Thưa thầy cô
Em cảm ơn thầy cô đã dành cho em một món quà sinh nhật vô giá. Đây là sinh nhật đáng giá nhất của em từ trước tới nay.
Hic. Sau cuộc nói chuyện Skype, em thẫn thờ, không thể nào làm gì được nữa, dù ngày mai phải đưa báo qua nhà in. Em phải nằm dài ra một lúc lâu mới định thần lại được. Em xúc động và nhớ thầy cô kinh khủng. Nhưng biết rằng lúc này thầy cô đang có khách nên không thể gọi qua nữa.
Dù sao thầy trò mình cũng đã cùng đã chia sẻ với nhau những tháng năm đẹp nhất của đời dạy học và thời cắp sách tới trường. Sâu xa hơn nữa là mối dây liên hệ "trên mức bình thường" giữa thầy cô và em.

 

Dear Phước

Thế là Phước đã 53 tuổi. Khồng Tử có nói “ngũ thập tri thiên mệnh” nghĩa là đến 50 tuổi thì hiểu đạo trời. Tuy nhiên trong thế giới đa chủ nghĩa hiện tại, “tri thiên mệnh” chỉ có thể cô đọng là mở lòng mình với lương tri mà thôi. Nhưng dù có đạt được vậy, rất nhiều lần lương tri cũng không dễ biểu lộ. Mình chỉ có thể tự an ủi rằng nghịch cảnh có tù hãm chúng ta, khi tâm hướng thiện, chẳng làm hại ai, thì lòng chúng ta vẫn bình yên.  

Thơ tự do của Phước rất hay. Ngắn gọn nhưng xúc tích. Không biết Phước thích loại thơ nào, riêng thầy cô thấy gần gũi với thơ không vần của Phước hơn.

1-3-2010

 

 

 

Thưa thầy cô
Wow, thầy trông y chang ông Thánh Phêrô, chỉ thiếu chiếc chìa khóa đeo lủng lẳng trước ngực. Còn cô thật là một "mệ" mệnh phụ Huế. Thầy cô trông phong độ và "tình tứ" quá chừng chừng.
Thầy cô cho phép em được "phát tán" hai ảnh này trong nội bộ các thầy cô và học sinh Kiến Tường nhé. Tất nhiên chỉ những ai thật thân thiết và tha thiết thôi. Hãy coi ánh mắt cô nhìn thầy kìa.

 



Chàng trai xứ Bắc vô thi
Thấy o gái Huế bước đi không đành.
Cho dù chẳng đặng công thành
Chỉ cần có được giai nhân kinh kỳ
Ngai vàng giờ có sá gì
Thiếp đâu chàng đó hoa kỳ thắm tươi.

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM, 26-02-2010)

 

Bây giờ đã nửa khuya ở bên nhà thầy cô rồi. Khò khò…

 

 

 

Thơ không vần điệu

 

Thầy bảo mình làm thơ không cần vần điệu

Chứng tỏ công phu đã thượng thừa

Chẳng phải gái không chồng chửa mới ngoan

Đâu nhé!

 

Không cần vần điệu vẫn là thơ

Có vần có điệu sao cứ giống văn vần

Đọc lên nghe ồn ào rổn rảng

Xong thì trôi tuột xuống cầu ao!

 

Mấy bà hàng tôm hàng cá

Dùng chữ nghĩa như cần câu cơm

Hay để hạ knock-out đối thủ

 

Thầy trò mình

Nhân chi sơ tính bổn thiện

Coi chữ nghĩa như đạo, như đời

Cả cuộc đời trăn trở

Sao cho thế gian ngập tràn chữ nghĩa

Cuối cuộc đời suy tư

Dùng chữ nghĩa chở đạo cho đời

 

Tuổi xuân cây cọ chấm mực tàu

Tuổi hè ngòi bút, viên phấn

Tuổi thu máy chữ lóc cóc

Tuổi đông bầu bạn với chiếc computer

 

Thầy trò mình giờ ở hai đầu sông Tương

Quay nhịp đời như một chiếc cối xay

Thầy nhâm nhi ly cà phê buổi sáng

Trò leo lên giường chờ một đêm thâu

Mặt trời mặt trăng chơi trò cút bắt

Đau đáu đợi chờ một ngày nhật thực

 

Thầy vân vê chòm râu bạc trắng

Trò mân mê cái đầu tóc trợt

Mê mẩn ngắm mặt nhau trên chiếc màn hình

Dẫu xác trần đang cách nhau nửa vòng Trái đất

Tâm hồn ta luôn ở trong nhau!

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM, 25-02-2010)

 

 

 

Sáng nay thầy cô nhâm nhi café sáng xong, ta cùng họa thơ nhé. Hai "thi sĩ tứ kiệt" cùng họa để cô làm "quan chánh chủ khảo" nhé. Lần này em xin được phép mở đầu:

 

Thầy trò ta

 

Thầy tóc bạc bên trò hoa râm

Trang sách ngày nào nặng tình thâm

đọng từng lời xưa thầy giảng

Thủy tiên hé nụ giữa đêm trầm

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM, 24-02-2010)

 

 

Dear Phước

Em biết thầy ít làm thơ có vần nên chơi khó. Đề tài em đưa ra lại càng khó hơn vì bài thơ chánh làm theo lối chơi chữ. Thầy cô rất phục em, vì em vừa cười cợt, vừa nói với đầu gối, mà thơ vẫn tuôn ra có vần có điệu một cách lưu loát dễ dàng như nước chảy.

Đáng tiếc tập thơ học trò ngày xưa của em đã mất, nếu còn nó là một chứng tích của cái nền suy tư từ cội nguồn.

 

Xin cố gắng họa lại bài thơ. Cô không thể làm giám khảo được, vì thơ chưa làm xong mà cô đã phán là cả hai đều huề nhau.

 

Bài họa thứ I (theo ‎‎ý của bài chính)

 

Đệ lạc cõi mờ trời lâm râm

Tử sinh nhường chỗ mối tình thâm  

Hồng trần tao tác trường diễn giảng

Phước duyên sư đệ tựa hương trầm

 

Bài họa thứ II (Chỉ mượn vần để phá nhau)

 

Trò đời tưởng râm râm

Phạm vào mới biết thâm

Hồng hoang lời mẹ giảng

Phước đức là cao trầm

 

Bài họa thứ III (Cảm nghĩ không vướng mắc trong vần điệu)

 

Trang trải nợ đời rồi quảy trăng về phòng tóc đã hoa râm

Thủy chung chỉ còn tự thân với thiên tính cao thâm

trong khả tính vô biên không thể bày giảng

Phước đức sư đệ là sự huyền diệu của hiện hữu ẩn trầm

 

Nhớ vá lại quần chỗ rách ở đầu gối.

Thầy cô

(Elk Grove, Ca, USA 24-02-2010)

 

 

 

Thầy Trang: Dear Phước
Em rất hồn nhiên cả thơ lẫn tính tình. thơ em vui như pháo tết, nhưng rất cảm động.
"kiếp này" chúng ta đã nối lại sợi dây thừng.
tự nhiên thầy nổi hứng làm thơ. thơ hôm nay tự nhiên theo luật (bình thường là thơ tự do. chẳng hạn như:
"Bạn và trò hiền,
Sao 40 năm rồi mới đến thăm tôi"...)

Cảm Xuân

Tết được tin quê tóc điểm sương
Đã lâu sách mọt bóng soi tường
Tưởng mình nát mục nơi viễn xứ
Bạn cũ trò xưa vọng Kiến Tường

 

ĐỖ NGỌC TRANG

(Elk Grove, Ca, USA 23-02-2010)

 

 

Thầy cho phép em họa lại bài tứ tuyệt của thầy nhé. Thầy làm "tứ tuyệt", em chỉ xin làm "tứ kiệt" (kiệt ở đây là "hết xíu quách" hay sang lắm cũng là "hẽm nhỏ" chứ hỗng có là hào kiệt, kiệt tác đâu nhé!).

 

Tình Xuân
(Họa bài Cảm Xuân của thầy Trang)

Bạn cũ thầy xưa tóc điểm sương
Không còn mọt sách bóng in tường
Dù ở quê hương hay viễn xứ
Kết chặt thâm giao một Kiến Tường

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 23-02-2010)

 

 

Dear Phước

Thơ em rất hay. thơ họa mà như bài sáng tác gốc. Vậy là hai chúng ta ai cũng là thi sĩ tứ "kiệt".

Thầy TRANG