+ Thầy Ngô Bảo Toàn viết
ngày 23-5-2010: Ngoại hình không được "bề thế" như các
thầy đẹp dáng khác, thầy Nguyễn Văn Hai nho nhã với làn
da trắng trẻo, cộng thêm vào mái tóc bồng bềnh, gờn
gợn sóng tựa sông Vàm mùa thu ở Kiến Tường mình. Thầy
dạy môn Vạn vật (sinh học) cho trường THKT chúng ta từ
năm 1973 đến 1975.
Nhắc đến thầy Hai, tôi không
thể nào quên những kỷ niệm "vàng son" ngày đó! Những
lời trần tình của thầy thuở nào thật là chân chất,
đượm tính mô phạm vẫn còn nhớ mãi trong tôi: Thầy yêu
nghề bằng tất cả con tim "ổn định". Điều bí mật ngày
đó mà chưa ai phát hiện, chỉ Ngô Nguyên soái tôi rình
mò "tìm thấy" là hôm bắt gặp quả tang: thầy đang ở
đường Duy Tân có nhiều bóng cây rợp mát. Tôi hỏi thầy
học ở Văn khoa mà hà cớ chi lại lang thang qua đây? Thầy
cười thú nhận: Mình muốn làm "người trăm năm về như...
dao nhọn"!. Tôi bật cười châm chọc: Bộ dạng ông tôi thấy
"thà như giọt mưa khô trên tượng đá" là hết ý! Thầy
cười buồn và lơ đãng nhìn những hoa dầu xoay tít trong
gió và trọng điểm chính là ...những tà áo dài trắng
trường Luật thướt tha ngang qua.
Tiệc cưới tàn, chia tay
trong tiếc nuối, thầy Hai vẫn đứng dưới mưa nhìn theo tôi
lên xe mà mắt buồn rười rượi. Tôi thầm nghĩ: Ngày xưa
không biết "ác mỹ nhân" nào đã làm cho thầy phải "Có
còn hơn không"?