Đoản khúc lục bát
Đời
người như giấc chiêm bao
Mộng thì
thấy đó, nhưng nào được đâu
Mưa tuôn
chẳng vợi được sầu
Gió ngàn
xao động khát khao mắt chờ!
Thuyền trôi lơ đễnh trên sông
Đêm trăng hư ảo bềnh bồng sóng xô
Chờ ai bóng nhỏ bên hồ
Lá vàng rơi rụng nhấp nhô ánh vàng.
Kia cành
hoa dại nhớ mong
Sống nhờ
con nước lớn ròng ngược xuôi
Nỗi buồn
nào biết khi nguôi
Bềnh
bồng trôi nổi bùi ngùi... thân hoa!
Đêm không trăng tối mịt mờ
Lạnh đời, lạnh cả lời thơ đợi chờ
Ngần đêm tìm một giấc mơ
Biết người có đến hay hờ hững đi.
Thật là
thấm thía nỗi buồn
Thời
gian ngồi đếm với muôn ngõ chờ
Trăng
tròn rồi khuyết bơ vơ
Đêm tàn,
ngày tận, hững hờ riêng mang.
Ta đi, đi đến bao giờ
Nghe lồng lộng gió hoang sơ thổi về
Trăng buồn rụng xuống đồi quê
Ta buồn nằm giữa cơn mê cuộc đời.
NGÔ THỊ KIM SẮC
(Maryland, cuối 2-2012)
Nguồn minh họa: Internet.