Ngại ngùng
Vì sao vẫn cứ làm thinh,
Khi xưa đánh mất duyên tình còn đâu!
Xuân về bất chợt gặp nhau,
Lòng nghe xao xuyến gởi câu tâm
tình.
Ngại ngùng tôi lại làm thinh,
Ba mươi năm lẻ chẳng thành nên đôi.
Một thời em học cùng tôi,
Mỗi ngày không gặp, bồi hồi lo âu.
Lòng buồn chẳng biết vì đâu,
Đêm về ôm ấp nỗi sầu cô đơn.
Biết em hay thích dỗi hờn,
Ngại ngùng nên chẳng cân phân tỏ
tình.
Ngập ngừng tôi lại làm thinh,
Bên nhau em giả vô tình chẳng hay.
Hè về trước lúc chia tay,
Khắc tên lưu dấu, mơ ngày nên đôi.
Ai ngờ em đã xa tôi,
Ngại ngùng chẳng nói, duyên tôi bẽ
bàng.
Bao ngày ôm ấp niềm riêng.
Con tim mách bảo, lỡ duyên do ngại
ngùng.
Xuân này ta gặp lại nhau,
Duyên xưa chưa gởi lời trao ân tình.
Thôi thì hãy cứ làm thinh,
Giữ nguyên tình bạn chúng mình
ngày xanh.
Mong rằng em vẫn gặp anh,
Những ngày họp mặt gia đình bên
nhau.
Ngập ngừng hẹn lại xuân sau,
Đừng nên lỡ hẹn do câu “ngại
ngùng”.
NGUYỄN ĐỒNG HƯƠNG (BÙI VĂN TÝ)
(Vĩnh Hưng 21-2-2012)
Nguồn minh họa: Internet.