vườn thơ thkt

 

 

 

 

 

 

 


 

Phố buồn

 


Phố thị chiều nay đã lên đèn,
Nghe lòng trống vắng, nỗi cô đơn.
Hàng sao cao vút bao nhiêu tuổi,
Bông rụng xoay tròn đếm thời gian.

Hôm nay tôi về thăm phố cũ,
Gác nhỏ hôm nào em trọ qua.
Một thời đi học làm cô giáo,
Anh đến thăm em biết bao lần.
Những ngày đi lại, qua trên phố,
Phố thị lên đèn đếm bước chân.
Lúc đến công viên… về thư viện,
Trong tay hỏi nhỏ, em mơ gì.
Khép nép vào anh, em khẽ bảo,
Em ước ao thành một cô tiên.
Cô tiên bé nhỏ bên đàn trẻ,
Chăm sóc mầm non xây tuổi xanh.
Ngồi cạnh bên nhau anh nói nhỏ,
Ước vọng cho đời đẹp lắm thay.

Một sáng mùa Đông rời phố thị.
Anh đến vùng cao giữ biên thùy.
Cách núi, ngăn sông, thời gian khó,
Không còn cùng em dạo phố đêm.
Có lần về thăm nơi gác trọ,
Phố thị chiều buồn thiếu bóng ai.
Em về vùng sâu bên đàn trẻ,
Ước nguyện xưa giờ đã thành tiên.
Cô tiên đáng yêu bên trường mới,
Gieo hạt cho đời tươi đẹp hơn.

Bất chợt ngày kia mình gặp lại,
Nay đã qua rồi, quá tuổi xuân.
Ngỡ ngàng một lúc trong trầm lặng,
Nụ cười hé mở như đợi nhau.
Tình đầu hai ngã, chia lối rẽ,
Rũ bỏ thương yêu, thuở xuân thì.

Hôm nay có dịp về thị xã,
Trên phố lên đèn chỉ mình anh.
Vô tình về lại căn gác trọ,
Giờ chẳng có nhau, phố đêm buồn.
Hàng sao còn đó bao nhiêu tuổi,
Kỷ niệm chúng mình có còn không.

NGUYỄN ĐỒNG HƯƠNG (BÙI VĂN TÝ)
(Vĩnh Hưng 16-4-2012)


Nguồn minh họa: Internet.

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage