Sông quê
Tuổi thơ em học Bình Hòa,
Anh trường Bà Kén, cách xa đôi bờ.
Khi vào trung học còn thơ,
Đường về chung lối, khác bờ sông
quê.
Vàm Cỏ Tây nước chảy lững lờ,
Anh chờ đưa đón, tơ lòng vấn vương.
Bao ngày đan nỗi niềm thương,
Dệt bao mộng đẹp đời thường vẫn
trông.
Ngân nga theo tiếng tơ đồng,
Đừng như câu hát, chuyện tình không
công.
- “Đưa người, đưa sáo sang sông,
Đến khi đủ cánh, xổ lòng sáo
bay...”.
Những lần tay nắm trong tay,
Cùng nhau tâm sự dươi cây phượng
hồng.
- “Chốn xưa bến cũ, có cây phượng
hồng,
Mỗi ngày hai lần, em phải sang sông,
Nơi bến đò xưa đưa ta vào bến mộng,
Mỗi năm hè về còn nhớ nhau không…”.
Qua đi một thuở tuổi hồng,
Còn bao kỷ niệm tâm đồng khắc sâu.
Sông quê vương mối tình đầu,
Giờ em xa bến, tìm đâu duyên mình.
Trách chi con nước vô tình,
Đưa em trôi dạt như thân lục bình.
Lục bình theo nước lênh đênh,
Chờ hoa tím rộ, chúng mình thành
đôi.
Sông quê nước chảy lững lờ,
Lục bình chưa trổ, đợi chờ bao lâu.
Nhớ chi mãi mối tình đầu,
Đưa vào kỷ niệm, buông sầu đi thôi.
Duyên xưa nay đã qua rồi,
Em không về nữa, bên bờ sông quê.
Biết ai lỗi với câu thề?
NGUYỄN ĐỒNG HƯƠNG (BÙI VĂN TÝ)
(Vĩnh Hưng 4-6-2012)
Nguồn minh họa: Internet.