Vậy đó
Tôi học trò miền quê
thuở quê nghèo chinh chiến
tản lạc lên thành trọ học
màu phèn còn đọng gót chân
ngơ ngác thị thành ánh sáng…
Tôi học trò nhà quê
hiền như cục đất
bữa cơm nghèo tương chao, mắm muối
mộng ước gì cao
con hẽm nhỏ nhà bên
có cô bé thẹn thùa
lấp ló nhìn sang
tôi cúi đầu
phận quê người ở trọ
đêm cúi đầu trên vở
như bóng hình ai đó lơ mơ
những bức thư tình vo tròn
nhét qua khe vách
tôi chưa dám trả lời.
Anh học trò cù lần - hiền như cục đất
thương thì thương
miên man cả một cuộc đời
em trách thì tôi chịu
nỡ nào làm khổ đời ai
tôi biết mắt ai buồn
tôi cũng lang thang cả ngày trên phố
mình trốn chính mình
lỡ học trò nghèo…
yêu nhau rồi - tội nghiệp
cho em.
Nh.Seattle
(Seattle, Washington 21-3-2012)
Nguồn minh họa: Internet.