Vẫn còn khoảng trời
bình yên cho anh
Vẫn còn khoảng trời bình yên cho anh
dẫu thành phố mỗi ngày kẹt xe theo cấp
số cộng
và khói bụi theo cấp số nhân
dẫu những động cơ choai choai bất thần
ré lên trong đêm
anh vẫn gối đầu bằng hơi ấm
từ bàn tay em.
Vẫn còn hàng tràm bông trắng đứng bên
sông
cho anh tựa lưng nhìn thị trấn
bé nhỏ, hiền lành như câu vọng cổ
nơi tiếng chim kêu hơn tiếng nói người
nơi em sinh ra và lớn.
Vẫn còn căn phòng anh về hằng đêm
sau lô lốc thời gian bò người trên
computer
sau những lãng du từ internet
sau những ồn ào điện thoại di động, máy
nhắn tin
ngả lưng lên tình yêu của em
anh chiêm bao mình tan ra
như viên sủi vitamin em pha mỗi lúc 0
giờ.
Vẫn còn khoảng trời bình yên cho anh
là mái tóc đen, đôi mắt đen
quàng lên vai anh một hôm nào trưa nắng
là trái tim em
đập trong ngực anh, một đêm mưa giăng
kín đất cùng trời...
NGUYỄN HỮU HUY NHỰT
(TP.HCM 1-2011)
Nguồn minh họa: Internet.