Khó quên
ngày ấy xa rồi
tôi vẫn nhớ
một gã khờ ngọng nghịu
đứng làm thơ
trong đêm đen
ai lóng ngóng đợi chờ
nơi đầu hẽm
dường như
ai đứng đó
và thập thò
trông thê thảm làm sao
bởi ngày xưa
tôi có biết chi nào
chỉ khẽ nói
cớ sao mình phải biết
ta không nói
bởi thế nên thua thiệt
phố đông người
ta chỉ thấy mình em
nhìn em vui
giữa phố thị lên đèn
ta tự nghĩ
trời sanh ta sao xấu
em vô tư
tiếng hát vẫn in sâu
ta âm thầm
ngơ ngẩn dõi trông theo
mấy mươi năm
đàn muỗi theo chân bước
cười gã khờ
ôm mãi mối tình si
tình ta trao
nay đã là huyền thoại
mãi xa vời
lay lắt thấy hay hay
gặp mặt rồi
ta không dám nắm tay
em mãi mãi
ta tình si ngày ấy.
NGUYỄN THỊ QUYẾN - HOÀNG LỆ UYÊN
(Mộc Hóa 20-2-2012)
Nguồn minh họa: Internet.