Ta đã khác
* Họa vận bài thơ “Ta
vẫn vậy” của thầy Nguyễn Đức Nhuận.
Ta đã khác, tóc xanh nay chớm bạc
Thân hao gầy ngơ ngẩn giữa nhân gian
Mắt mờ tỏ tâm tư chừng quên lãng
Và hồn thơ lạc mất dấu thiên đàng.
Ta chằng biết đời có chăng mệnh số
Mỗi ngày qua yêu dấu cứ lìa xa
Như con nước vẫn trôi ra biển cả
Trơ phù sa, doi – vịnh với mình ta.
Nay đã trải bao mưa dồn sóng vỗ
Người lìa xa, thì người cứ lìa xa
Người dẫu có là trái tim là nhịp
thở
Hãy an vui, rồi xa cách mấy giang
hà.
Ta sẽ khác, sẽ không còn thương nhớ
Giữ làm chi hình bóng với chân dung
Ta đâu biết ai yêu ai lầm lỡ
Cũng không mong hội ngộ với tương
phùng.
Ta đã hiểu, cõi trần ai đầy mê
hoặc,
Chuyện thị phi, ngã, chấp với thực
hư
Bước chưa hết con đường dài trước
mặt
Tim còn nguyên mà tâm trí đã mệt
nhừ!
Ta phải khác, muốn như xưa cũng khó
Đêm trở mình trằn trọc những âu lo
Kiếp nhân sinh làm sao mà định
nghĩa
Còn lòng người ai lấy thước để mà
đo?
Ta đã khác, bắt đầu tin số phận
Chuyện tình đời, danh lợi đám phù
vân
Chút thanh bạch giữ đừng cho lem
lấm
Như hoa sen, lòng ta mãi trong ngần.
Ta sẽ khác, mặc cho đời quên nhớ
Cùng tri âm cảm khái mấy vần thơ
Không có ta đất trời kia vẫn thế
Có nghĩa gì hiu quạnh với bơ vơ!
NGUYỄN VĂN HÒA
(TP.HCM 26-8-2012)
Hoa sen trắng. Chụp
trước tượng đài Thích Quãng Đức
Q.3, TP. HCM. Ảnh: Nguyễn Văn Hòa.