Buổi sáng ngày của trăm
năm
Sáng nay
10-11-12
Những tia nắng đầu tiên
ùa qua khung cửa sổ
Phá đám giấc ngủ nướng cuối tuần
Lôi tôi về thực tại
Từ giấc mộng đẹp
có em…
Ừ thì ngày của trăm năm
Cả đời người chỉ được một lần trải
nghiệm
Tôi chỉ muốn dành trọn nó
cho em…
Chợ đời ngày càng trở nên khốc liệt
Món nợ áo cơm trĩu nặng xác thân
Món nợ làm người chồng chất nhân tâm
Bến cảng đời người tôi chỉ còn
có em…
Lòng tôi luôn rất dài
Đôi tay tôi lại quá ngắn
Nhưng dù chỉ là một đốm lửa nhỏ nhoi
Tôi cũng cháy lên cho đời bớt tối
Để mai này tôi chẳng hổ thẹn
với em…
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 10-11-2012)