Không đề
Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi
Cội nguồn ơi chiếc lá đã rơi về
Vẫn mỉm cười dù sống giữa cơn mê
Đời vẫn mãi trôi hoài cùng năm tháng
Kiếp phong trần gian nguy ta nào
quản
Sóng vỗ bờ réo gọi mọi đam mê
Ai ra đi rồi cũng sẽ trở về
Chút hư ảo trần gian giờ trả lại
Ta đã sống suốt khoảng đời quảng đại
Nay chân chùn gối mỏi bước lang
thang
Sống bơ vơ nơi đâu cõi thiên đàng
Ta gục ngã qua bao lần thách thức
Cố tìm vui dù đứng trên bờ vực
Ai thấu lòng khi sực tỉnh cơn mê