Anh gọi điện hỏi em này cô bé
Ai gọi mình là cô bé thế ni
Giọng hơi khàn ngày ấy lúc đi thi
Anh ra đón về Mỹ Tho còn nhớ
Sáng dậy sớm đưa nhau đi ăn phở
À thì ra người ấy thật đó mà
Dù ngày nay hai đứa đã cách xa
Vẫn theo dõi từng cơn đau xé thịt
Lỗi tại anh tại anh quên mù mịt
Nghe lời thầy, ba xem bói cho anh
Muốn cho ta duyên nợ chẳng mong manh
Vì hai tuổi gần nhau anh phải chết
Anh nói rằng cãi ba xem như hết
Ta gặp nhau ở cuối tận cuộc đời
Lo cho nhau em nhớ lời anh nói
Bến đục trong này em ơi đừng vội
Em hay hờn hay giận quá đi thôi
Nên không chịu cho anh đây bày giải
Theo bước chân em anh là loài cỏ dại
Biết hung tin em tôi phải khổ đau
Em đừng khóc dù người quên thệ ước
Anh vẫn chờ vẫn đợi mấy mươi năm
Xin cám ơn những ai gieo oan trái
Trái ngọt chua là do kẻ gieo trồng
Bến đục rồi em nào dám ước mong
Cây đã đắng làm sao sanh trái ngọt
Rời bến xưa luôn khắc khoải trong
lòng
Phận hồng nhan đa truân không oán
trách
Lắm tình sầu chỉ là giấc mơ thôi
Em đâu nghĩ tình em chia đôi ngã
Cuối cuộc đời trên vách chỉ bóng em
Không mơ ước được cùng ai chia sẻ
Con sóng xô dạt vào bờ rồi lặng lẽ
Trở về sông vì số phận long đong
Đêm trở trời làm sao thân em ấm
Chiếc mền bông làm giá buốt lòng
thêm
Tiếng xạc xào từng đêm em lãnh trọn
Tiếng đồng hồ tích tắc suốt năm canh
Em yếu đuối bao lần em gục ngã
Đi chông chênh mặt đất cũng chẳng
bằng
Sông nào biết xô dạt về đâu nhỉ
Đời bể dâu em biết thế thôi mà