Có khi nào...
Thơ chàng:
Áo hồng lởn vởn em bay
Xưa em nhí nhảnh tóc cài hoa thơm
Em qua lối nhỏ đường mòn
Tiếng khua guốc mộc khiến hồn anh tan.
Chờ em dưới gốc me làng
Em qua tóc mượt vẫy làn hương bay...
Đôi lời muốn ngỏ cùng ai
Nhưng rồi ấp úng để ngày trôi đi...
Vô tình em chẳng biết chi
Cái thời mực tím, anh ghi khắc lòng.
Giờ đây xa cách muôn trùng
Trời thu thơ thẩn ngó trông nắng tàn!
Thơ nàng:
Thơ em lời rất nhẹ nhàng
Mà trong tâm khảm trăm ngàn đắng cay
Ngày xưa tóc mượt em bay
Bây giờ tóc bạc, sắc phai nắng chiều
Ngày xưa tha thướt yêu kiều
Bây giờ vóc liễu đã tiều tụy hơn...
Tháng năm ơi chớ dỗi hờn
Công viên ghế đá đã mòn lối qua!
TT SAIGON
(TP.HCM 10-9-2011)
Nguồn minh họa: Internet.