Hé cửa
Tặng Tuyết Huỳnh
Hãy mở ra em, cánh cửa chiều
Ta về xếp lại những cô liêu
Chân xưa trăm ngón chia nhiều lối
Rốt cuộc lòng ta vẫn quạnh hiu!

Lòng em trong trắng pha lê ấy
Trải mấy hạ buồn nắng cháy thiêu
Qua bao thu xám sầu se lạnh
Lặng lẽ một thời xuân hắt hiu.
Hình như ta đến như cơn gió
Rồi thoắt xa bay tợ cánh diều.
Em không giữ nổi diều chao liệng
Diều đứt dây rồi bay mất tiêu
Có hận nhưng đừng trách móc ta
Bao năm biền biệt chốn trời xa
Bây giờ hết chỗ nên dừng lại?
Ta biết lỗi rồi, chớ nói ra!

Ta thề không bỏ em nửa bước
Bướm đẹp không khen, chẳng ngắm hoa
Đêm về chuông mõ lo tu niệm
Chỉ ở trong nhà hé cửa ra…
BÙI LÃNG TỬ
(TP.HCM
13-5-2010)