Nhớ thuở
yêu em
Sân trường nắng, sao lại rơi nàng Tuyết
Tháng 7 về hàng điệp đỏ nao nao
Em bước vội xa hành lang bỡ ngỡ
Tôi đứng nhìn hồn cuộn mấy lao xao…
Em nghiêng nón, tôi nép hồn trong lá
Em ngập ngừng vì bởi chút hoài nghi!
Tôi người thơ, kẻ ngổ ngáo vô nghì
Em thương nhớ gọi hồn tôi ở lại.
Tình của tôi, phút yêu nào cũng lửa
Cũng sóng tình cuồn cuộn ngát thơm hương
Cũng ngữ nghĩa đủ nhịp vần câu chữ!
Lắm nồng nàn, rừng rực mắt môi thương.
Bàn tay em, tôi ấp yêu một thuở!
Bàn tay tôi, tình thắm đã lên hương
Nàng Tuyết hỡi có bao giờ em sợ
Biến thành sông về biển cả vô thường?!
BÙI TRUNG TÍNH
(TP.HCM 20-7-2010)