Gởi gia đình THKT,
Bài thơ này làm theo sự kiện, chi tiết mà trò Trần
Ngọc Bách vực thầy dậy nửa khuya để tiết lộ. Tin hấp
dẫn thiệt. Sau mấy canh thao thức, thầy bèn lò mò
ngồi dậy, hí hoáy vài vần thơ "ghẹo" hai
người bạn già của thầy. Tất nhiên có hư
cấu thêm khổ thơ chót.
Tấm áo Thủy
Chung
Nửa đêm thức giấc
quay tìm
Áo
thun chàng đó, bóng hình chàng đâu
Chàng đi Rạch Kiến xa xôi
Còn em ở lại bồi hồi nhớ nhung
May thay còn cái áo
thun
Của chàng sót lại, lạnh lùng em
ôm
Chẳng cần giặt, áo cũng thơm
Ngỡ trong chiếc áo có hồn của
anh…
Dạy học, mần cá, nấu canh
Hết giờ, hết việc, nhớ anh quá
chừng
Chạy vào ôm lấy áo hun
Ôi chao thơm lạ thơm lùng...
giời ơi!
Tiếc rằng mình phải đôi nơi
Kiến Tường – Rạch Kiến, tả tơi
tấm lòng
Mỗi lần trời sắp lập đông
Ngủ bên chiếc áo âm thầm nhớ
ai!
Có lần thức giấc loay hoay
Ủa sao chiếc áo chàng bay đâu
rồi
Mệt nhoài cho đến sáng thôi
Tìm ra mới thấy áo rơi chân
giường…
BÙI TRUNG TÍNH
(TP.HCM 11-4-2010)
|